Chương trước
Chương sau
Ôn Giác Vinh quả thật mua mì gói cho hai người bọn họ, bởi vì không nói muốn ăn vị gì, cho nên liền chọn vị truyền thống nhất —— vị bò kho với vị bò cay.
Thật vất vả mới được phóng túng Diêm Hàn tự nhiên phải chọn bò cay.
Bên này mở vỏ mì, bên kia phải nhanh chóng cho Tiểu Ngũ offline trước khi nó chạy ra lải nhải, Diêm Hàn huýt sáo, thoạt nhìn tâm tình không tồi.
Ôn Giác Vinh nhìn thấy cảnh tượng này còn thấy thật mới lạ, hai hôm nay cậu ta còn chưa thấy anh Nhan tươi cười, sao buổi tối mới ra ngoài một chuyến đã...
Không biết thế nào, mỗi lần anh Nhan vui vẻ cậu ta cũng sẽ vui vẻ theo.
Cảm giác này giống như đặt mình trong bão táp, cuối cùng chờ được cơn mưa qua đi trời lại sáng, lại nhìn thấy ông mặt trời.
Đúng không sai, anh Nhan chính là có khả năng ảnh hưởng tâm tình của người khác.
Ôn Giác Vinh cười hì hì nói "Sao tâm tình anh Nhan tự nhiên tốt quá vậy?"
Diêm Hàn lấy được điểm đương nhiên tâm tình phải tốt.
Tuy rằng nghĩ lại còn kém hơn mười điểm nữa mới có thể lấy được phòng vệ sinh thuộc về riêng mình, nhiều ít vẫn là có chút tiếc nuối cùng gấp không chờ nổi.
Nhưng con người là phải nhìn chiều hướng tốt.
Nếu chỉ chuyên chú ở mấy chỗ tàn khuyết, vậy cuộc sống này còn cần làm gì.
Diêm Hàn ăn vị cay, tự nhiên Lâm Kiến Lộc phải ăn vị bò kho.
Hắn hình như rất ít khi ăn mì gói, ít nhất trước mắt trông có vẻ là vậy —— Diêm Hàn đã mở hết gia vị cho vào ly, mà Lâm Kiến Lộc còn chưa mở vỏ ni lông bên ngoài ra.
Hắn còn đang giơ ly mì gói lên nghiên cứu bảng nguyên liệu.
"Là thực phẩm rác, không cần giám định." Diêm Hàn lấy ly mì gói trong tay hắn qua giúp hắn mở, nói "Không thể ăn thường xuyên, nhưng lót lót bụng thì vẫn được."
Nói xong, thấy Lâm Kiến Lộc vẫn còn nhìn mình, động tác đột nhiên dừng lại, chợt nhớ tới "Thân thể cậu có bệnh gì không? Phương diện dạ dày ấy? Có thể ăn cái này không?"
"Có thể." Lâm Kiến Lộc nói "Nhưng chưa ăn bao giờ."
"À, vậy được." Diêm Hàn nói "Tôi giúp cậu mở?... Hay là tự cậu làm? Mau mau, đợi lát nữa là vào học rồi."
"Cậu giúp tôi đi." Lâm Kiến Lộc nói.
"À... được thôi."
Bởi vì Lâm Kiến Lộc từng nói thói ở sạch của hắn cũng không có yêu cầu gì quá mức với phương diện ăn uống, Diêm Hàn cũng không nghĩ nhiều, xé mở nắp lấy túi gia vị ra xong liền rải lên trên.
Thành thạo rải xong túi gia vị, cậu bắt đầu lấy nước nóng cho vào ly mì của Lâm Kiến Lộc.
Máy lọc nước trong lớp là loại bình thường do trường học chuẩn bị, nước nóng cũng không có nhiều, lấy xong ly này phải chờ thêm một lát, chờ nước được nấu sôi lần nữa mới lấy được ly thứ hai.
Mà lúc này cách giờ đi học chỉ còn hơn mười phút, nhưng Diêm Hàn cũng chẳng làm sao.
Cậu đến ăn bánh bột chiên lạnh còn không sao, huống chi chỉ là nước không nóng.
Lấy nước cho Lâm Kiến Lộc xong, Diêm Hàn tính lấy cho mình luôn.
Hai người làm cho Ôn Giác Vinh bên cạnh sửng sốt, dù sao trước khi tan học còn là một bộ không liên quan đến nhau, lúc này anh Nhan chủ động giúp anh Đại Lâm nấu mì gói?!
Bởi vì quá mức khiếp sợ, thở dài nhẹ nhõm một hơi còn không hiểu sao mà vui mừng, nếu không phải mắt thấy anh Nhan của cậu ta còn muốn đi lấy nước không nóng, cậu ta còn không kịp phục hồi tinh thần lại, lúc này Ôn Giác Vinh lập tức nhảy dựng lên.
"Trời ơi anh Nhan sao anh vội quá vậy, không nấu chín làm sao ăn được, để em đi cho, em qua lớp khác lấy!"
Làm đóa hoa giao tiếp của lầu ba, sang lớp khác xin ly nước ấm đối với Ôn Giác Vinh mà nói quả thật chỉ bằng một bữa sáng.
Bất quá khiến Diêm Hàn không rõ tại sao trước khi đi đứa nhỏ này nhìn nhìn Lâm Kiến Lộc, lại nhìn nhìn cậu, ngay sau đó cười "hì hì hì" như mẹ già (?) hạnh phúc, bảo hai người bọn họ cứ ở đó nói chuyện, giao lưu một chút, đứng đó đừng nhúc nhích.
"... Hai chúng ta bị gì à?" Diêm Hàn ngu một mặt mà nhìn về phía Lâm Kiến Lộc, Lâm Kiến Lộc hình như cũng khó hiểu, suy tư một chốc mới nhìn lại Diêm Hàn, nói "Tôi đoán chắc là lúc trước cậu ấy nghĩ rằng chúng ta cãi nhau."
"Hả?... À!"
Diêm Hàn nghĩ ra rồi.
Lúc trước là thầy Hách cố ý vô tình hỏi cậu có phải thân thiết với Lâm Kiến Lộc lắm hay không, Diêm Hàn đoán rằng có thể đối phương đã biết những lời đồn lời điêu trên diễn đàn nặc danh rồi, sợ đối phương kiêng kị ủy viên kỷ luật không chịu cắn câu, liền nói với Lâm Kiến Lộc một chút, đoạn thời gian này làm bộ hai người bọn họ không có quan hệ gì.
Cậu chẳng qua chỉ là từng được ủy viên kỷ luật giúp đỡ, lại trùng hợp bị xếp cùng một lớp với Lâm Kiến Lộc, chỉ là bạn học bình thường thôi.
Trên thực tế cậu cũng trả lời Hách biến thái y như vậy.
Mà vì đảm bảo không có sơ xuất, bình thường lúc ở lớp hai người cũng tận lực giảm bớt hành vi thân thiết.
Tuy rằng, lúc ở lớp Diêm Hàn đều là vùi đầu vào học, ngày thường không hỏi đề cũng không giao lưu đặc biệt gì với Lâm Kiến Lộc.
Cậu với ai cũng như vậy mà.
Nhưng không biết vì sao chi tiết nhỏ này lại bị Ôn Giác Vinh phát hiện, đứa nhỏ này lại còn tưởng rằng hai người bọn họ cãi nhau... Diêm Hàn cũng vô cùng cạn lời.
Thật ra chuyện cũng không lớn lắm, nếu muốn nói thì ảnh hưởng duy nhất chính là... Hai hôm nay Lâm Kiến Lộc không tiện giúp cậu dọn lại mặt bàn, khiến cho khi xong hết việc thì hắn cảm thấy hơi hơi khó chịu.
Mà biểu hiện chính là trong lúc chờ mì chín, Lâm Kiến Lộc nhân cơ hội trở về chỗ ngồi dọn dẹp lại bàn học của cậu một chút.
Tuy là vì không để cho Lâm Kiến Lộc thấy khó chịu, Diêm Hàn hai ngày này cũng có chú ý giữ gìn sạch sẽ, nhưng rõ ràng cái bàn cậu dọn hiển nhiên không đủ qua cửa.
"..."
Thôi kệ hắn đi.
Thời gian này Diêm Hàn cũng không rảnh rỗi, rút ra một bài thi ban ngày đã được giảng, định làm lại một lần các đề sai.
Chờ Ôn Giác Vinh lấy nước về liền thấy một khung cảnh hài hòa như vậy đó.
"Nè, mì gói của anh Nhan."
Đặt mì gói ở góc bàn, Ôn Giác Vinh cũng không quấy rầy bọn họ, ngược lại là cung cấp cho hai người bọn họ mỗi người một cây xúc xích vị ngô.
"Cảm ơn cậu." Diêm Hàn nói.
Chỉ chốc lát sau mì chín, cậu liền dùng nĩa sắn xúc xích thành mấy miếng nhỏ, mà Lâm Kiến Lộc một tay cầm xúc xích một tay cầm nĩa, ăn theo kiểu Pháp. (Edit: Vâng, ổng ăn mì ly theo kiểu Pháp các bác ạ.)
"Nhìn là biết cậu không phải dân ăn hàng chuyên nghiệp rồi." Diêm Hàn nói liền cho hắn biết tác dụng của việc cho xúc xích vào mì gói "Phải thế này, chờ nước mì thấm vào xúc xích ăn mới ngon, còn nóng hổi, cậu thử xem."
Lâm Kiến Lộc tham khảo thành quả của cậu, do dự một chút, cuối cùng cũng sắn đứt xúc xích của mình cho vào ly mì.
Xúc xích bắp vốn đã ngọt, thấm nước mì xong quả nhiên ăn ngon hơn ban đầu nhiều.
Diêm Hàn lúc này đã đói bụng, cũng quản không được người ta, tâm tình tươi đẹp mà ăn phần phật.
Buổi tối có không ít bạn học không đến nhà ăn, mà nhờ bạn giúp múc cơm về, trong phòng học vốn tràn ngập hương thơm.
Lúc này hương mì gói xông ra, không ít bạn học bị làm thèm rồi thoáng nhìn qua, nhìn xong lại không hẹn mà cùng có một loại cảm giác... Tự nhiên muốn ăn mì gói!
Mùi hương vẫn tiếp tục lan tỏa, quan trọng nhất chính là xuyên qua màn khói mờ không ngừng bốc lên từ ly mì, có thể mờ mờ nhìn thấy hai cái giá trị nhan sắc nghịch thiên ở đằng sau...
Một người trong đó dù ăn mì gói vẫn văn nhã từ tính, mà một người khác tuy ăn có hơi vội, nhưng nửa phồng má cũng không thể ảnh hưởng đến dung nhan cực độ xinh đẹp của bạn học này, động tác nhai nuốt ngược lại càng khiến người thường ngày không có biểu tình gì có thêm nhiều sức sống, trở nên sinh động dễ nhìn hơn.
Ngay cả Ôn Giác Vinh cũng nhịn không được mà nghĩ: Quả nhiên anh Nhan vẫn thân với đồ ăn nhất!
......
Một ly mì gói với Diêm Hàn mà nói hoàn toàn không đủ trình độ lấp đầy bụng, nhưng ít ra cũng không cảm thấy đói.
Chỉ là phần phật ăn xong, cậu bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề mà mình chưa từng suy xét đến, có hơi nghiêm túc, Diêm Hàn không khỏi lâm vào tự hỏi.
Thật ra phòng giữ đồ có cái thùng rác lớn, ngày thường có rác thải sinh hoạt gì đều ném vào trong, có dì lao công chuyên môn phụ trách rửa sạch.
Nhưng mà canh canh nước nước gì đó vẫn phải đến nhà vệ sinh vớt nước trước rồi mới ném, nếu không sẽ khiến dì lao công khó làm.
Nhưng vấn đề là bây giờ cậu không tiện đi đến nhà vệ sinh.
Đang lúc lắc lư giữa nhờ Lâm Kiến Lộc giúp đổ nước với dứt khoát một hơi uống sạch nước mì, lâm vào do dự, ai ngờ lúc này Lâm Kiến Lộc cũng ăn xong, còn đứng dậy hỏi cậu "Cậu có cần tôi giúp đổ nước không?"
"!" Diêm Hàn kích động mà chớp mắt với hắn "... Nếu cậu không phiền thì thật tốt quá!"
Không phải là lo Lâm Kiến Lộc giúp cậu đổ nước sẽ mệt.
Thật sự lo là lo chuyện này sẽ khiến người có thói ở sạch cảm thấy không thoải mái.
... Diêm Hàn cảm thấy mình vĩnh viễn cũng không quên được cái áo khoác bị Lâm Kiến Lộc vứt ở nhà vệ sinh sân vận động.
Bất quá hình như việc giúp cậu đổ nước cũng không khiến Lâm Kiến Lộc cảm thấy khó chịu, huống chi vừa nghe nói Lâm Kiến Lộc muốn đi vệ sinh, Ôn Giác Vinh ở bên cạnh đang chơi rất vui lập tức nhảy dựng lên, tỏ vẻ mình cũng phải đi.
... Có cậu ta hỗ trợ Diêm Hàn cảm thấy yên tâm rất nhiều.
Lấy khăn giấy lau khô bàn của hai người, rồi trải lại khăn trải bàn, Diêm Hàn liền quay về vị trí của mình học tiết tự học buổi tối.
Một đêm không sóng không gió, sau khi trở về phòng ngủ Diêm Hàn vẫn như cũ mở livestream.
Hơn nữa suy xét đến sáng hôm sau còn phải đi tảo mộ, cũng không cần dùng đến đầu óc, Diêm Hàn còn học nhiều hơn bình thường một tiếng, thẳng đến rạng sáng 1 giờ mới đi ngủ.
Trong khoảng thời gian này toàn chạy tới sân vận động, cũng lãng phí một ít thời gian, không bù lại cậu cứ cảm thấy khó ở.
Tuy rằng thức đêm lâu ngày cộng với phóng túng ăn mì gói, Diêm Hàn cũng rất sợ mặt mình mọc mụn.
Cậu đã bị Tiểu Ngũ cảnh cáo không chỉ một lần.
Huống chi thể chất của cậu còn dễ mọc mụn, lăn lộn như vậy còn không mọc mụn chắc phải đổ lỗi cho... Kỳ thật cậu đã qua tuổi dậy thì.
Cho nên ngày hôm sau thức dậy rồi Diêm Hàn còn do dự không dám mở mắt, thẳng đến khi xác định Tiểu Ngũ không chạy ra, nói cách khác cậu không xuất hiện vấn đề gì về da liễu hết, lúc này đại ca mới thở phào nhẹ nhõm bò dậy rửa mặt.
Bởi vì muốn đi du lịch, hôm nay khu dạy học náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều.
Sáng sớm đi học nhà trường vội vàng tổ chức kỷ luật cùng điểm danh, trước 7 giờ rưỡi phải tập trung tất cả học sinh đến đúng chỗ, trừ Lâm Kiến Lộc.
Thế nhưng mà hắn là ủy viên kỷ luật, kế hoạch hôm nay rất có thể không giống bọn họ, hẳn là xin phép từ trước rồi, giáo viên cũng không chờ hắn, liền cho xuất phát, tất cả mọi người xuống lầu, lên xe buýt có viết tên lớp mình.
Chỗ ngồi xe buýt là dạng hai ghế một hàng, Diêm Hàn tìm vị trí của mình ngồi xuống, Ôn Giác Vinh cùng Tần Tư Du còn vì vị trí bên cạnh cậu mà đại chiến một hiệp.
Những lúc này Diêm Hàn cũng không dám chọc vào hai người bọn họ, vô cùng tự giác mà ngồi ở chỗ bên cạnh cửa sổ, định ngủ bù một giấc.
Còn chỗ ngồi bên cạnh á... Ai cướp được thì ngồi.
Mấy thời điểm như vậy dù là cậu cũng không dám lên tiếng!
Những người khác lục tục lên ngồi, chẳng được bao lâu Lâm Kiến Lộc liền lên xe, giọng nói lãnh đạm của hắn vang lên, tiếng ồn ào tự nhiên đình chỉ.
"Chuyện gì vậy?" Lâm Kiến Lộc hỏi.
Sau đó chủ nhiệm lớp hàn thuyên cùng tài xế xe hai câu cũng lên sau, cô ta bắt đầu sắp xếp kỷ luật "Nhanh tìm chỗ ngồi xuống, chúng ta lập tức xuất phát!"
Vừa lúc đi đến hàng của Diêm Hàn, Lâm Kiến Lộc thuận lý thành chương mà ngồi ở chỗ ngồi trống không kia.
Ôn Giác Vinh cùng Tần Tư Du liếc nhau một cái, bị chủ nhiệm lớp thúc giục cũng không dám phản kháng, cuối cùng đảnh phải hòa nhau sang ngồi ở hàng bên cạnh.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Kiến Lộc: Một ngày tốt đẹp bắt đầu từ lúc đi ra ngoài:)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.