Quí Luân ngủ được hơn hai tiếng đồng hồ, khi hắn tỉnh lại nhìn thấy mình đang nằm trên đùi của người nào đó, có người đang nắm tay hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy lão nam nhân Tô Dịch đang thất thần nhìn vào hai bàn tay của hai người đang quấn quít vào nhau, ánh mắt đăm đăm, không biết đang nghĩ cái gì. “Tôi khát!” Hắn nhìn Tô Dịch vài giây, tiếp tục gối đầu trên người Tô Dịch nói. Tô Dịch tỉnh táo lại, buông tay hắn ra, nhìn xung quanh tìm nước, phát hiện trên cửa xe có chai nước suối còn nguyên, y vội vàng cầm lấy, còn giúp hắn mở nắp chai. Nhưng Quí Luân chỉ liếc mắt một cái, hừ lạnh một tiếng nói: “Đưa đây.” Tô Dịch ngu ngốc tận mạng làm theo, đem nước đưa tới miệng hắn, Quí Luân hừ lạnh một tiếng, lại quăng ra vài chữ: “Dùng miệng mớm.” Tô Dịch lặng đi một chút, lập tức đỏ mặt xấu hổ, lại nhớ đến lời Trương Siêu nói, nuốt nuốt nước miếng, run rẩy đưa tay vòng qua đầu Quí Luân, dâng môi lên trước miệng hắn hôn lên. Hắn chậm rãi uống nước, một miếng, hai miếng — Đột nhiên Quí Luân chế trụ cổ y, biến khách thành chủ, đem y dựa vào lưng ghế, giọt nước cuối cùng trong miệng Tô Dịch cũng bị Quí Luân liếm sạch, hắn nắm chặt gáy Tô Dịch không cho y chạy trốn, kéo cơ thể Tô Dịch lên để cho y mặt đối mặt ngồi trên người mình, bàn tay tiếng vào trong cái áo rộng thùng thình, dùng sức vuốt ve hai hạt đậu đỏ trước ngực, mặc kệ Tô Dịch ô ô cũng không thèm để ý. “A!” Tô Dịch bị nhéo đau quá chừng, nhưng mà đầu lưỡi Quí Luân giống như tuột vào trong cổ họng y, khiến cho y căn bản không thở nổi, nói không nên lời, hai chân bị tách ra đặt ở hai bên hông Quí Luân, thắt lưng bị vo lại một đống, cả người bị kẹp giữa Quí Luân và lưng ghế dựa, chẳng còn một khe hở để chuyển động. Tô Dịch cảm thấy trong đầu mình xuất hiện ánh sáng lòe lòe, giống như lúc sắp bất tỉnh, Quí Luân cuối cùng mới buông tha cho cái miệng của y, chuyển qua nhấm nháp lỗ tai y cho tới vùng hõm cổ, Tô Dịch liều mạng ho khan không có né tránh, thậm chí cũng không ý ý quần lót của mình đã bị kéo đến xuống tận đầu gối. Không có thời gian để cho y tự hỏi, Quí Luân liền nắm phần giữa quần y kéo qua khỏi đầu hắn, lôi kéo ra phía sau, làm cho Tô Dịch vì cái quần kéo theo mà hai chân giơ lên cao, cũng vì quần co giãn lại có thể vừa vặn gác chân lên vai Quí Luân, phía dưới lộ ra bắp đùi trắng nõn cùng hai cánh mông. Tô Dịch hai tay đẩy hắn nói: “Tôi, tôi không muốn như vậy…” Quí Luân thấy y phản đối, tưởng rằng y cự tuyệt hoan ái, nhướng mày, một tay đã đem tay y giơ lên cao, kéo dây an toàn bên cạnh ra, quấn ba vòng, trói chặt tay y lại. Tiếp theo Quí Luân đổ nước ở bên cạnh lên tay, đem ngón tay lạnh lẽo luồn vào kẽ mông y, Tô Dịch lúc này bị chính tư thế của mình làm cho khó chịu, quần áo Quí Luân vẫn còn ở trên người, bản thân thật giống như con ếch cốm, cảm thấy thẹn hết sức, y đột nhiên khóc nói: “Tôi, tôi cùng làm với anh! Anh… muốn như thế nào tôi cũng cùng làm với anh… Thả tôi xuống đi…” Quí Luân dừng lại động tác, ba giây sau mới hỏi: “Em không thích?” Tô Dịch lắc đầu kịch liệt, nước mắt chảy dài. Quí Luân không có lên tiếng, nhưng sau đó đem tư thế của hai người thay đổi một chút, hắn đem quần Tô Dịch cởi ra, nửa người trên để ngã xuống ghế, hai chân vẫn tách ra hai bên hông mình, nhưng không tháo sợi dây an toàn đang trói chặt hai tay. “Tay của tôi…” Tô Dịch ấp úng nói. Quí Luân nhìn vào hai mắt y, giống như là đang tự hỏi gì đó, qua vài giây nâng cằm Tô Dịch lên, dùng sức cắn lên môi y sau đó mới nói: “Tôi tin em một lần.” Sau đó cởi trói cho y nói: “Chính mình chủ động đi.” Hai tay được thả ra, dưới cái nhìn chăm chú của Quí Luân, ngón tay Tô Dịch run rẩy sờ vào hạt nút đầu tiên trên áo chemise của Quí Luân, từ trên xuống dưới, đem từng hạt từng hạt mở ra, cuối cùng đem chiếc áo chemise trắng chậm rãi tuột xuống. Chờ làm xong chuyện này, mặt y đã hồng giống như là trái cà chua. Quí Luân cúi đầu, dùng lực đạo hoàn toàn bất đồng với trước đây nhẹ nhàng hôm y một chút, đây có thể nói là lần hôn môi thuần khiết nhất giữa hai người, Tô Dịch nhắm mắt lại cực kì khẩn trương, đột nhiên nghe Quí Luân ghé vào lỗ tai y nói: “Bây giờ, lấy chân em đặt lên vai tôi đi. Tô Dịch hai mắt trợn tròn, nghĩ trong đầu: Nhất định phải như vậy sao? Mặc dù rất muốn hỏi những lời này, nhưng y biết Quí Luân là loại chính là nói một là một, hai là hai. Y vói tay nắm lấy lưng ghế, dùng eo nâng hai chân giơ lên, nhưng bởi vì không gian nhỏ hẹp, Quí Luân lại kẹt thêm Quí Luân, muốn giơ chân lên nhất định phải đem chân xuyên qua ngực hai người đang kề sát nhau. Nhưng mà hai cái đùi lúc này đột nhiên lại giống như cá chạch, từ lưng Quí Luân đến thắt lưng y, khiến cho giống như là đang khiêu khích, y lại không dám dùng sức đá văng Quí Luân ra, sau khi thử mấy lần dưới cái nhìn chăm chú của Quí Luân đối với hành động của y đành khẩn trương nói: “Anh, anh trực tiếp đi vào đi, bỏ đi.” Dù sao cuối cùng cũng là hắn muốn làm, tư thế nào cũng chả khác nhau, Quí Luân căn bản là đang muốn trêu ghẹo y. Ai ngờ Quí luân làm bộ cái gì cũng không biết ghé vào lỗ tai y nói: “Đi vào chỗ nào?” Tô Dịch quả thực muốn bóp mũi hắn cho chết luôn, nhưng bởi vì lỗ tai bị hơi thở nóng ấm phả ra đành phải lấy tay bịt lại, mặt đỏ bừng. “Em nói chỗ nào hả?” Tô Dịch nhắm mắt lại nói to: “Tùy tiện, tùy tiện ở đâu cũng được!” Giây tiếp theo Quí Luân đột nhiên nâng đầu gối chân phải của Tô Dịch lên vai mình, làm cho cả người y nghiêng sang một bên, ngón tay ở tay kia cắm mạnh vào hậu huyệt y hỏi: “Em nói chỗ này?” Ngón tay đó còn đang nhẹ nhàng đảo qua đảo lại nơi cửa động khẩu, giống như đang đùa giỡn. Tô Dịch từ nhỏ đã không biết nói tục, bây giờ lại rất muốn phun ra, nhưng hai tay lại gắt gao ôm lấy thắt lưng hắn, chỉ sợ Quí Luân lại làm ra động tác gì khác. Quí Luân luồn tiếp ngón tay thứ hai vào, hai đầu ngón tay chạm lên nội bích TÔ Dịch, người kia không chịu được rụt mông lại, ôm lấy cổ Quí Luân thở dốc, lại không dám cự tuyệt, chỉ nỉ non: “nhẹ, nhẹ tay…” Quí Luân tiếp tục tăng thêm một ngón tay, mãi cho đến khi tiểu huyệt trở nên ướt át mềm mại, hắn mới rút tay ra thay bằng nam căn của chính mình đặt ngay cửa động, trong không gian cơ hồ chẳng còn không khí để mà hít thở, hai tay giữ chặt lấy eo Tô Dịch không cho y có cơ hội chạy trốn, Từ trên cao, hắn nhìn kĩ từng vẻ mặt của Tô Dịch, một giây trước khi đi vào, cắn lên môi Tô Dịch nói: “Lão nam nhân, không cho phép rời bỏ tôi thêm một lần nào nữa.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]