Chương trước
Chương sau
Ở một nơi khác khi Quí Luân đến đại sảnh, nhìn thấy Lâm Dực của Thanh bang cùng với lão cha của mình đang ngồi trên ghế nói chuyện vui vẻ với nhau, Lâm Tường thì ngồi ở một bên duy trì bộ dáng nho nhã thường ngày của hắn.
Quí Tam gia vừa thấy Quí Luân tới, giơ batoong chỉ vào vị trí đối diện cho hắn, nói một tiếng: “Ngồi xuống.”
Ở trước mặt mọi người, điểm ấy là cấp mặt mũi cho Quí Luân, người bên cạnh lập tức hiểu ý, cung kính đem ghế lại cho Quí Luân.
So với Lâm Tường, gã anh trai Lâm Dực của hắn còn thành thục thận trọng hơn, biết được em gái bị Quí Luân bắt đi, gã muốn thử đàm phán với Quí Luân, nhưng trước bởi vì liên quan đến Tô Dịch mà đã thật sự chọc giận Quí Luân, kết quả cũng chẳng tốt lành gì, cuối cùng Lâm Dực mới tìm đến Quí Tam gia, mặc dù cái giá chính là kim cương Nam phi mấy ngàn vạn.
Mà Lâm Tường vốn cảm thấy đem lễ vật này đưa Quí Tam gia là không đáng, nhưng vì không muốn em gái bị ma trảo của Quí Luân giữ lâu quá, không thể không hi sinh phần lễ này. Hơn nữa nhìn thấy tên Quí Luân đáng ghét kia khép nép, nghĩ rằng tiền này bỏ ra thật đáng giá, trên mặt không nhịn được mà cũng kéo giãn ra thành hình một nụ cười.
Rõ ràng Hồng bang vẫn là không ngừng tranh đoạt, hơn nữa mấy năm nay anh em nhà họ Lâm đối chọi với Quí Luân, nhưng mấy bang phái xã hội đen trên dưới đều có liên hệ, thế hệ trước có bao nhiêu dây dưa, cũng phải nể mặt một chút.
Đương nhiên Quí Tam gia sẽ không giúp cho người ngoài, viên kim cương mấy ngàn vạn kia lão thích, nhưng mà hai tên tiểu tử Thanh bang đem đến tận cửa, lão đến nói giúp hai tên tiểu tử này một là cho đối phương một cái ơn, hai là để xem phản ứng của Quí Luân.
Trước nghe được một ít tin tức của Quí Luân, tức giận hắn không ít. Cho nên thời điểm nghe được Quí Luân bắt được Lâm Lâm lão cũng chút vui vẻ, mặc dù vốn là nha đầu của kẻ đối địch, nhưng gần đây lại luôn nghe nói Quí Luân để tâm đến một gã đàn ông còn lớn tuổi hơn so với hắn, trong lòng nuốt như thế nào cũng không trôi, cảm giác thật mất mặt, nha đầu Lâm Lâm này mặc dù là người của phe đối địch, nhưng nói cho cùng cũng là con gái, dù sao so với đàn ông vẫn tốt hơn, hơn nữa so với gã đàn ông lớn tuổi của con mình, thật sự là tuyệt đối không thể.
Lão hôm nay đến chính là xem phản ứng của Quí Luân, xem hắn muốn xử lí gã đàn ông kia như thế nào, còn có đem cái chướng ngại tên Lâm Lâm ra diệt trừ hay không.
Quí Tam gia uống một ngụm trà mới trầm tư nói:
“Nghe nói anh bắt tiểu thư nhà họ Lâm, Lâm Lâm?”
Quí Luân đầu cũng không gật, chỉ “ân” một tiếng.
Quí Tam gia giả bộ phẫn nộ buông tách nói”:
“Không ra thể thống gì cả, còn không thả con nhà người ta ra.”
Quí Luân nhướn mi nói:
“Tôi lưu lại tự tôi có chỗ dùng tới.”
Mấy lời nay, hình như xem Lâm Lâm chả khác gì một món đồ vật, nghe thấy Quí Luân nói về em gái bảo bối của mình như vậy, Lâm Tường tức giận đến xì khói, nếu không phải Lâm Dực ngăn cản, đã sớm gấp đến nhảy dựng.
Lâm Dực mặc dù bất mãn thái độ của Quí Luân, nhưng hắn biết rõ mình đang ở địa bàn của đối phương, huống chi kế hoạch của mình còn chưa có hoàn thành, gã ném cho Lâm Tường một cái nhìn cảnh cáo, tiếp tục cùng Quí Luân quanh co.
Nhưng sau khi nói chuyện cho dù có Quí Tam gia trợ giúp, thái độ của Quí Luân vẫn như cũng không có mềm đi, không có ý muốn thả Lâm Lâm.
Đàm phán không có kết quả, không khí có điểm cưởng, đột nhiên trong không khí yên tĩnh nghe được tiếng “tít, tít”, thì ra là điện thoại di động của Lâm Dực. Gã bất động âm sắc nhìn thoáng qua rồi giao cho Lâm Tường, hai người trên mặt lộ ra nụ cười kinh hỉ, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi mới vừa rồi cũng chẳng thấy đâu, cả người cao hứng muốn khoa chân múa tay.
Quí Luân nhất thời có dự cảm không tốt, hắn dù sao tuổi còn trẻ không thể giữ bình tĩnh, nhìn thấy anh em Lâm thị đắc ý hắn sẽ không thể đắc ý, huống chi hắn chung qui cảm giác được mọi chuyện không hề đơn giản… có liên quan đến lão nam nhân, thế là nhíu mày, dùng ánh mắt ý bảo Trương Siêu đi thăm dò hành tung của Tô Dịch.
Trương Siêu lui ra còn chưa được bao lâu, Lâm Dực đã kéo Lâm Tường đứng lên nói với Quí Tam gia:
“Cảm ơn chú Quí đã hỗ trợ, nếu chuyện em gái tạm thời không có kết quả, chúng tôi cũng chẳng biết làm gì hơn!? Chúng tôi có chút việc gấp cần phải giải quyết, đành cáo từ trước.”
Quí Tam gia đem mấy đứa con nít ranh mới nứt mắt được mấy tuổi này không để vào trong mắt, chậm rãi nhìn vào trong tách một cái mới thản nhiên nói:
“Việc gì mà phải đi gấp như vậy? Hai anh có lẽ lâu rồi không gặp Quí Luân, không có nhiều chuyện để nói với nhau sao?”
Cho dù cả hai trong lòng cũng rất muốn cùng hắn nói ba xàm bá láp, Lâm Dực ngoài miệng vẫn khách sáo:
“Không nói dối chú Quí, hàng hóa ở bến tàu của chúng tôi có chuyện, cần phải đến đó xem gấp.”
Nếu xảy ra chuyện thì thằng em Lâm Tường của mày còn cười được? Huống hồ chuyện của em gái cũng không để ý? Cha con nhà họ Quí làm sao có thể tin tưởng được đây?
Cho dù không biết Lâm Dực cùng Lâm Tường bày ra trò gì, nhưng lại không thể mạnh mẽ giữ đối phương lại, Quí Tam gia đang định mở miệng tiễn khách, chỉ nhìn thấy Quí Luân đứng lên, gọi hai người Thanh bang đang chuẩn bị bỏ đi nói:
“Tôi phải nói rõ một việc.”
Ánh mắt mọi người nhất thời chuyển đến người Quí Luân.
“Trên thực tế nguyên nhân tôi không để cho Lâm Lâm đi — là tôi cùng cô ta đã có quan hệ.”
Cả đám người lập tức trợn mắt miệng mồm há hốc, bất quá tiểu sử phong lưu của Quí Luân trước kia nói bao nhiêu cũng chẳng hết, có thêm một Lâm Lâm nữa thật ra cũng chẳng tính là gì, chỉ bất quá chọn thời điểm này để nói ra — không thể nghi ngờ là đang muốn kích động anh em nhà Thanh bang.
Quả nhiên Lâm Tường không nhịn được lao tới mắng to:
“Quí Luân mày mày với em tao xảy ra chuyện gì?”
“Lâm Tường câm miệng!” Lâm Dực rống to, cho dù thật sự có chuyện gì, gã làm sao bỏ qua được chuyện em gái mình bị mất danh dự trước mặt người khác.
Trong đại sảnh sặc mùi thuốc súng, mà bên kia Trương Siêu đang kiểm tra tin tức Tô Dịch, dù đã tìm kĩ, Tô Dịch đúng là chẳng thấy đâu.
Thực chất bên trong hai cái nhũ hoàn có thiết bị định vị, nhưng bây giờ hai điểm đỏ đã bất động rất lâu.
Trương Siêu lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Mạnh, hoàn toàn không có ai đáp lại.
Khi gã đến cửa gara tìm được Tiểu Mạnh, dĩ nhiên nhìn thấy tên kia bất tỉnh nằm dưới đất.
Trương Siêu trở nên cấp bách! Vội vàng tát mạnh vào mặt Tiểu Mạnh cho gã tỉnh lại, một lát sau Tiểu Mạnh mở mắt thống khổ, nhưng mang nguyên một bộ dạng không hiểu tình huống xảy ra như thế nào.
Trương Siêu lay bả vai Tiểu Mạnh hỏi:
“Tô Dịch đâu rồi? Tôi không nói cậu phải để ý anh ta sao?”
“Tôi… tôi mới vừa rồi đi theo anh ta, đột nhiên bị ai đó từ phía sau đánh cho bất tỉnh, cái gì cũng không biết nữa…”
Trương Siêu líu lưỡi, chỉ nhắn một tin đơn giản cho Quí Luân: “Tiểu Mạnh bị đánh bất tỉnh, Tô Dịch mất tích.”
Quí Luân bên kia còn đang trì hoãn thời gian, nhìn thấy tin nhắn này, nhún nhún vai, dùng ngữ khí khiêu khích tiếp tục đề tài khi nãy với anh em nhà Thanh bang:
“Chuyện là như vậy đó, Lâm Lâm đã là người của tôi, mặc kệ các người có muốn thừa nhận hay không.”
Lâm Tường tức giận muốn xông lên đánh Quí Luân, nhưng mà Lâm Dực cản gã lại, chỉ nói với Quí Tam gia:
“Chúng tôi trước đó cũng đã có lời, xin mời chú Quí làm chủ thay cho em gái.” Sau đó nói với Lâm Tường: “Chúng ta đi trước thì hơn.”
Lâm Dực mặc kệ chuyện Quí Luân với em gái gã có phải là thật sự hay không, nhưng gã lại cố ý bỏ đi, ngay khi gã đi đến cửa chính, tâm phúc của Lâm Dực vội vàng chạy đến nói nhỏ vào gã:
“Tất cả không ổn rồi! Bọn họ bao vây cửa chính không cho đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.