Chơi với mình, vốn là chọc ghẹo mình!?
Bất quá cũng chẳng có gì, Tô Dịch nghe được bản thân sắp có một chiếc xe, đã sớm đem câu nói của Trương Siêu đá văng lên vũ trụ rồi.
BMW, The Ultimate Driving Machine, đời mới nhất.
Tô Dịch nhớ tới ba chiếc xe BWM của Quí Luân liền ngơ ngơ ngáo ngáo, bây giờ hóa ra mình cũng sắp có một chiếc như vậy.
Bị mất ba trăm vạn, nhưng lại có một chiếc xe, đúng là tái ông mất ngựa mà, là sau họa không phải là phúc sao.
Tiểu Mạnh một bên đang mở cửa siêu xe cúi đầu mỉm cười, ôn hòa lễ phép nói với Tô Dịch:
“Ngài Tô, cảm phiền đến ga ra với tôi.”
Tô Dịch vội vàng gật đầu, cao hứng thiếu chút nữa là nhảy nhót luôn.
Có xe tốt, còn không sợ không chạy được sao? Kakaka!
Âm thanh lạnh lùng của Trương Siêu lại vang lên:
“Con thỏ, trên xe có máy định vị, nếu có dũng khí chạy trốn, chân trời góc biển, chỉ cần chỗ nào có người…” Trương Siêu đem tờ báo “phạch” một tiếng che khuất mặt, lưu lại tiếng cười dài thâm sâu.
Tô Dịch toàn thân sợ hãi lót tót theo sau Tiểu Mạnh.
Tô Dịch từ lúc biết Quí Luân, lần đầu có tâm tình tốt như vậy, nhìn thấy Tiểu Mạnh đi phí trước, thân mật chủ động nói chuyện: “Anh Mạnh, nhìn anh tuổi cũng còn trẻ, tôi có thể gọi anh là Tiểu Mạnh không?”
Tiểu Mạnh tiếp tục đi không quay đầu lại.
Tô Dịch tưởng rằng gã không có nghe thấy, lại kêu lần nữa: “Anh Mạnh?”
Tiểu Mạnh lúc này mới dừng bước, chậm rãi quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-muoi-tuoi-suy-nhan/1303681/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.