Chương trước
Chương sau
Xúc động là ma quỷ, hàng thật giá thật, nàng không thể giả ma quỷ được.
Nếu như nàng không phải nhất thời xúcđộng muốn tìm Mục Thiên Ba tính sổ, nếu không phải xúc động nghĩ đếnliền làm, nếu không phải tại tinh nguyệt không ánh sáng ban đêm, liềnchiếc đèn lồng cũng không thèm xách tựu lao ra, cũng không tại bị rớtxuống một nơi ruộng đồng như vậy.
Nhìn nơinóc phòng có thể thưởng thức được ánh trăng ảm đạm, lại nhìn đến mặt đất đầy tro bụi với mạng nhện giăng đầy khắp những đồ đạc trong phòng, AnNhược Lan có thể khẳng định trăm phần trăm, căn phòng này không có người ở ít nhất cũng mười năm.
Nàng rốt cuộc làm chuyện gì xấu đến nỗilão Thiên gia phạt nàng rơi xuống triều đại này, đụng với một cái sátthiên đao Mục Thiên Ba , nếu như không phải muốn tìm hắn tính sổ, làmsao nàng có thể bị người ta bắt đến nơi hoang vu này!
Xem xét chung quanh một hồi, người bắtnàng tới đây cũng thật tang tận lương tâm đem nàng quăng trên mặt đấtđầy bụi như vậy, càng quá phận chính là, chỗ này nước mưa từ vài ngàytrước còn chưa khô, nàng cùng y phục chẳng những ướt còn bị ô uế.
Hắc y nhân quần đen, khăn che mặt đen, đúng với tiêu chuẩn dạ hành nhân.
An Nhược Lan mở to hai mắt nhìn xem ởcửa bước vào một người. Hắc y nhân, nếu không phải bởi vì điểm á huyệt:huyệt câm, nàng nhất định đề nghị theo trên nóc nhà phá hỏng nhảy xuống, như vậy sức ảnh hưởng càng có hiệu quả.
Nhìn nàng mắt to đen nhánh sáng ngời, phát ra một tia quỷ dị, đi môt vòng xem xét nàng. Hắc y nhân đột nhiên lạnh cả người.
Anh Nhược Lan lắc lắc đầu, biểu thị vài cái ánh mắt, hắc y nhân rốt cuộc cũng như nàng mong muốn đi đến trước mặt.
“Ngươi muốn ta cởi bỏ huyệt đạo của ngươi?” Hắc y nhân suy đoán ý nghĩ của nàng.
Nàng lập tức gật đầu như bằm tỏi.
“Ngươi sẽ không la lên sao?”
Nàng lập tức dao động.
Hắc y nhân cũng là dứt khoát, trực tiếpcởi bỏ huyệt đạo của nàng. An Nhược Lan đoán nàng lớn lên thật ôn lươngvô hại. Quả nhiên đệ nhất giác quan cảm của người thật là trọng yếu.
“Cám ơn.”
Hắc y nhân suy nghĩ trăm ngàn câu nóikhi nàng mở miệng, chính là không ngờ tới nàng lại nói “Cám ơn”, hắn cơhồ hoài nghi kẻ mình bắt đến là đứa ngốc.
“Không cần hoài nghi lỗ tai của mình, ngươi nghe được hiểu được thật rõ là “Cám ơn”” Nàng lộ ra vẻ cười sung sướng.
“Ngươi tại sao lại cám ơn ta?” Là người đều hiếu kỳ.
“Bởi vì ngươi bắt đi đối với ta thời cơthật trùng hợp.” Nàng cười mị mắt. Cái này họ Mục không cần đi Hàng Châu bái vọng cao đường của nàng a, haha!
“Ngươi không lo lắng ta sẽ giết ngươi sao?”
Con mắt đi lòng vòng, nàng cười rất antâm, “Ít nhất ngươi bây giờ đến giúp ta, tương lai là chuyện không phảiai cũng biết, đã không biết, ta chuyện gì phải buồn lo vô cớ?”
Hắn bình tĩnh nhìn nàng sau nửa ngày,than nhẹ một tiếng, “Ngươi thật sự rất đặc biệt.” Nữ tử bình thường gặptình huống này nhất định là sợ hãi khẩn trương thần hồn tán loạn, có thể nàng, giống như là xuất ngoại đạp thanh dạo chơi bình thường.
Đặc biệt sao? An Nhược Lan không cho làđúng. Nếu như mấy cái bạn bè của nàng gặp được tình huống này, phản ứngnhất định so với nàng càng kỳ quái, chỉ tiếc người này đại khái không có cơ hội gặp.
“Ta là sát thủ!”
“A!”
Hắc y nhân nhìn chằm chằm vào nàng, lại cường điệu “Ta là sát thủ!”
“Ta biết rồi.”
“Ngươi không sợ hãi!?”
Nàng thành thật trả lời, “Sợ!”
“Chính là nét mặt của ngươi không phải sợ.”
“Phải không?” Nàng nhìn cười cười trêuchọc, “Đại khái ta là tiên thiên thần kinh bộ mặt khác hẳn với ngườithường a, kỳ thật ta sợ chết.”
“Ngươi không muốn biết là ai muốn ta giết ngươi sao?”
“Cố chủ có muốn mạng của ta sao?” Nàng hỏi lại hắn.
“Chỉ giáo cho?”
“Nếu như cố chủ muốn mạng của ta, ngươilúc ở trạm dịch có thể một kiếm giải quyết ta, ta tin tưởng như vậy đốivới ngươi mà nói là tuyệt đối dễ dàng, chính là ngươi không có.”
“Có lẽ cố chủ muốn ngươi nhận lấy tra tấn hết mới lấy mạng.”
Lông mày nàng giương lên, “Nếu như tanhất định phải chết, ngươi không nhất thiết bịt kín như vậy, bởi vìngười chết chắc chắn là không thể tiết lộ thân phận của ngươi.”
Hắc y nhân ngơ ngẩn, không khỏi nhìnnàng thêm vài lần. Thiếu nữ trước mắt thoạt nhìn yếu đuối, tú nhã mạchvăn, lại là thiêm kim tiểu thư con nhà giàu, hết lần này tới lần kháclời nói cùng cử chỉ còn hơn mấy lần nữ nhân giang hồ.
“Ta rất đẹp đúng hay không?” Nàng dí dỏm trừng mắt nhìn hắn.
Hắn tựa đầu uốn éo hướng cửa đích một bên, “Mỹ nhân kế đối với ta vô dụng.”
“Đây không phải là mỹ nhân kế, đây là hỏi ngươi thật sự được không?”
Hắc y nhân hơi bị ngạc nhiên.
“Lớn lên như thế nào cũng không phải lỗi của ta, đã không phải lỗi của ta, ta như thế nào lại không thừa nhận.”
Hắc y nhân không phản bác được, hắn bắtđầu có chút nhức đầu rồi, do dự mà muốn hay không lại đem nàng thi triển á huyệt. Bởi vì nàng thật sự quá tự kỷ.
“Nhân gia không phải nói lòng thích cái đẹp mọi người đều có, đại ca yêu thích ta cũng có thể lý giải.”
Ghắc y nhân đi ra ngoài phòng, cự tuyệt nghe nàng nói nữa.
“Đại ca, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để mộtđại mỹ nhân như hoa như ngọc, nằm bất động trên mặt đất dơ bẩn như vầysao? Phiền ngươi cởi bỏ huyệt đạo của ta được không?”
Hắn tiếp tục đi ra ngoài, không để ý đến nàng.
“Đại ca, ngươi có phải hay không đôt nhiên phát hiện mình yêu ta, sợ đối với ta nhân từ nương tay, cho nên mới trốn ra ngoài?”
“Nói nữa ta lại điểm huyệt ngươi.”
An Nhược Lan lập tức ngoan ngoãn câmmiệng, cân não rất nhanh cuyển động. Tuy nhiên hiện tại nàng xem ra làan toàn, nhưng ai cũng không thể cam đoan mọi chuyện sau một khắc sẽ như thế nào, cho nên trốn thoát là nhiệm vụ cấp bách, tay không khỏi sờ lên vòng trang sức trên cổ.
Cả tòa cung dịch bao phủ một vẻ lo lắng, từ lúc phát hiện An Nhược Lan mất tích, tất cả mọi người đều chứng kiến bộ mặt lạnh lung của tướng quân khiến người sợ hãi, như hiện tại hắnđứng trong đại sảnh, nét bình tĩnh lạnh lùng hé ra trên khuôn mặt tuấntú, ánh mắt như muốn giết người đảo qua mọi người.
“Không có?”
“Phải?” Người hồi báo nơm nớp lo sợ, không ai dám thở mạnh.
“Một người sống sờ sờ trong trạm dịch không cánh mà bay rồi?”
“Hồi tướng quân, xác thực không tìm thấy người.”
“Phanh” một tiếng, Mục Thiên Ba một chưởng đập đến trên bàn, tất cả quan viên sợ đến mức úa ra mồ hôi lạnh.
“Ngươi cho rằng trả lời như vậy là đã thông báo hay không?”
“Hạ quan phái người ra ngoài tìm, đi tìm.”
“Còn không mau đi.” Hắn cầm lấy mép bàn có chút hơi dùng sức, cái bàn có chút ghiêng ngả như sắp gãy.
Mọi người lập tức sắc mặt xám ngoét. Rời đi đại sảnh phái người đi tìm An Nhược Lan
“Nàng tùy thân quần áo đều ở đây, nhất định không phải tự mình rời đi.” Hắn lo lắng thì thào tự hỏi.
“Có lẽ An cô nương ra ngoài một chút, một lát sẽ về ngay thôi.” Tứ Cửu an ủi chủ tử.
“Nàng đi ra ngoài tại sao lại đi lúc nửa đêm? Hơn nữa liền áo ngoài cũng không mặc?” Trừng mắt liếc một cái, vẻmặt khó nén bực bội cùng lo lắng.
Tứ Cửu á khẩu không trả lời được. Nói cũng đúng, đây quả thật là không thể nào nói nổi.
“Chính là, nàng không có dấu vết giãy giụa trên giường a!” Tứ Cửu nghĩ tới cái này.
Mục Thiên Ba lạnh lung liếc nhìn hắn, “Nếu như là cao thủ rat ay, nàng cũng không có cơ hội giãy giụa.”
Tứ Cửu mất mặt sờ sờ cái mũi, bước quamột bên. Gia bây giờ như nổi bão, hắn hay là nên cẩn thận một chút thìtốt hơn, để tránh không cẩn thận bị gió quét đến xương cốt cũng khôngcòn.
A di đà phật, Phật tổ phù hộ!
“Như thế nào An tỷ tỷ đã đi rồi sao?”Một đạo nhu hòa thanh âm từ ngoài cửa truyền vào, chợt Lý Khinh Châu ănmặc chói lọi, chân thành sinh tư đi đến.
Tứ Cửu vụng về liến nhìn chủ tử một cái, lại phát hiện hắn căn bản như đồng dạng nhìn thấy nàng, ánh mắt thẳngtắp xẹt qua nàng rơi ngoài cửa không biết đến nơi nào.
Lý Khinh Châu âm thầm cắn răng, tận lực đề cao âm lượng, “Tướng quân, An tỷ tỷ đi thật sao?”
“Nàng sẽ không đi.” Hắn lạnh lung trả lời.
Nàng cười cười, “Cái này đã có thể khó nói, An tỷ tỷ là người có phu gia, có lẽ là phu quân của nàng tìm đến, mang nàng đi!”
Mục Thiên Ba tâm mạnh xiết chặt. Nàng có thể hay không thật sự có phu quân rồi? Rốt cuộc là vị hôn phu của nàngmang nàng đi? Hay là nàng gặp phải nguy hiểm gì không thể biết được?
“Cho nên, tướng quân ngươi cũng đừng cóquá lo lắng, không phải nói hôm nay lên đường đi Hàng Châu sao? Chúng ta khi nào thì sẽ đi?”
Hắn rốt cuộc nhìn về phía nàng, mụcquang sâm lãnh khiến nàng nhịn không được rút lui một bước, lắp bắp mởmiệng, “Tướng quân, ngươi ….”
“Nàng không trở lại, chúng ta đợi ở chỗ này.”
“Vạn nhất vị hôn phu màng nàng tái ngoại, không thể trở lại Trung Nguyên thì sao?”
Hắn con mắt sắc buồn bã, “Ta đây ít nhất biết rõ nàng bình an.”
Oán hận dậm chân, nàng quay đầu bước đi, “Vậy ngươi từ từ mà chờ a.”
Thấy nàng đã đi xa, hắn thấp giọng phân phó thị đồng, “Đi theo nàng.”
Tứ Cửu khẽ giật mình, nhất thời không kịp phản ứng.
“Xem nàng làm gì.” Mục Thiên Ba tâm tình trầm trọng nhìn phương xa. Chỉ mong không phải trong lòng của hắn đoán cái dạng kia.
“Tứ Cửu, theo sau.”
“Nha.” Dường như trong mộng mới tỉnh. Tứ Cửu vội vàng chạy ra ngoài, tìm kím thân ảnh Lý Khinh Châu.
An Nhược Lan cuối cùng phát hiện ở mộtcăn phòng như vậy thật sự tốt, ít nhất khi trời nóng cũng không cần mởcửa sổ mà gió cũng trực tiếp lùa vào. Đương nhiên trời mưa cũng khôngtránh được có vòi sen tắm tại chỗ.
Nàng nhìn qua nóc nhà bị phá hỏng đến xuất thần, hắc y nhân từ ngoài đi vào nhìn nàng cũng đến xuất thần.
Cô nương này thật sự là một cái người kỳ lạ, bị hắn là một thân sát thủ bắt đi cũng không làm loạn hay sợ hãithậm chí có một chút vui đến quên cả trồi đất.
“Nhanh chóng mặc vào.”
An Nhược Lan nhìn đến gói đồ bị quăng vào người, “Cái gì?”
“Quần áo.”
“Ngươi giúp ta mua quần áo?” Nàng ngi ngờ nhìn hắn.
“Thay.”
“Ngươi nói chuyện thực ngắn, không thể nói cho ta tại sao phải thay quần áo hay sao?”
“Tân nương tử tổng yếu mặc hỷ phục.” Hắn trả lời nàng như vậy.
Nàng trợn tròn mắt, nhịn không đượcngoáy ngoáy hai lỗ tai. Nàng không có nghe lầm chớ? “Ngươi muốn kết hônvới ta?” Việc lạ mỗi năm đều có, năm nay giống như đặc biệt nhiều.
Hắc y nhân lập tức ho lên, xem ra giống như bị nước miếng của mình làm cho sặc.
Nàng đáy mắt hiện lên một vòng giảohoạt, nhẹ thở dài, có chút phàn nàn nói, “Ta biết rõ lớn lên đẹp như vậy là một sai lầm, để người khác bức hôn.”
Hắc y nhân hắng giọng, “Cô nương hiểu lầm, không phải tại hạ muốn cùng cô nương kết hôn.”
Kinh ngạc mở to mắt, nàng có chút nhíumày, cố ý dùng một loại ngữ khí tự kỷ thương hại nói ra: “Chẳng lẽ danhtươi đẹp của ta lan xa, đã không ít người biết?”
Hắn chỉ có thể không nói gì nhìn nàng.
“Chẳng lẽ đẹp cũng là một loại sai…” Diễn trò đến cao hứng, nàng đơn giản ngâm nga nâng ca.
Tuy nàng hát cực kỳ động thính, nhưng là hắc y nhân cũng không quên mục đích chính, “Nhanh thay quần áo, đừng làm chậm trễ.”
Nàng một bên hát một bên liếc xéo hắn, trong lỗ mũi hừ một tiếng.
“Có ý gì?”
“Ta biết rõ ngươi nghĩ đến sắc đẹp của ta, nhưng là như vậy hiển nhiên, có phải là trực tiếp bả ta đương chết người đi được?”
Hắc y nhân giương bộ mặt đầy nghi hoặc nhìn nàng tỏ vẻ không hiểu.
Vì vậy nàng phi thường có lòng tốt giảithích cho hắn nghe, “Ngươi muốn ta thay quần áo vậy tại sao không đi ra? Có phải khôn cùng xuân sắc rất hấp dẫn ánh mắt của ngươi?”
Hắn vừa nghe lập tức rời khỏi phòng, đứng quay lưng về phía cửa.
Cầm quần áo theo trong bao quần áo lấy ra, run mở, nàng phi thường hài lòng gật đầu, “Cái này hỷ phục rất đẹp a!”
“Nhanh lên.”
“Biết rồi, không cho phép nhìn lén a!”Nghĩ nghĩ, nàng trực tiếp cầm quần áo mặc đến trên người. Dù sao nàng áo ngoài cũng không có mặc bị người ta bắt thẳng sao.
Đương hắc y nhân chứng kiến nàng mặc hỷphục thì ánh mắt có một chút ngốc trệ, hắn không phải không thừa nhậnmàu đỏ rất thích hợp với nàng, Hồng y càng làm lộ làn da trắng như ngọc, hai con ngươi nhìn quanh lúc đó trông phong tình vô hạn, hình như cótoan tính nếu không toan tính vứt đi một đạo mị nhãn….. Nàng xác thựchướng về phía hắn vứt một cái mị nhãn.
“Ngươi có phải hay không hối hận khi đem ta gả cho người khác?”
“Phản ứng của ngươi rất kỳ quái?” Hắn trầm ngâm
“Lập gia đình là việc cao hứng a! Phản ứng của ta có gì không đúng?”
“Chính là ngươi không biết phải gả cho người nào.”
“Nữ tử lập gia đình chính là đến lúckhăn voan xốc lên mới biết được bộ dạng của vị hôn phu hay sao, cái nàycó gì kì quái?” Huống chi còn có thể được cảm giác mặc hỷ phục cổ đại,cảm giác không tồi a!
“Là ta muốn ngươi lập gia đình.” Hắn nhắc nhở nàng. Thân phận của hắn cùng bị người khác ép buộc bắt cóc.
An Nhược Lan suy nghĩ một chút, khóe miệng giơ lên, bình tĩnh nhìn hắn, “Lý Khinh Châu cho ngươi nhiều điều kiện tốt?”
Hắn khiếp sợ nhìn nàng.
Nàng sung sướng nở nụ cười, “Quả nhiênlà nàng.” Ai, nam sắc hại người a! Vị này quận chúa tiểu thư thật cólòng, trước hết để cho người bắt cóc nàng, sẽ giúp bề bộn tìm nhà chồngcho nàng, đem cái này tình địch thuận lợi xử lý.
“Làm sao ngươi đoán được?” Hắn rất ngạc nhiên, vững tin chính mình cẩn thận không có tiết lộ tin tức gì.
Nàng cười cười, không nói chuyện. Mấyngày nay nàng nghĩ đến rất rõ ràng, nàng căn bản không phải người nơinày, bị người trả thù là chuyện không có, duy nhất có thể xem là thù chỉ có Lý Khinh Châu rồi, thật sự là muốn tìm một người nào khác đều tìmkhông ra.
“Đắc tội.”
“Đợi một chút.” Nàng lên tiếng trước khi hắn điểm huyệt đạo của nàng.
“Ta không có khả năng không thể điểm huyệt đạo của ngươi.” Hắn thanh minh lập trường của mình.
Hắc y nhân nhìn xem nàng gỡ cái vòngtrang sức trên cổ xuống, vòng trang sức chế tạo bằng vàng ròng, điểmthêm những lá liễu đong đưa là ngọc thạch màu tím.
Nàng cầm vòng trang sức để trước mặt của hắn quơ, thanh âm đột nhiên hết sức mềm mại, “Ngươi xem cái này hoa tai thượng đồ án có phải là rất kỳ quái?”
Lòng hiếu kỳ mọi người đều có, hắn cũngkhông ngoại lệ, mắt của hắn tập trung theo lá liễu đong đưa qua lại,muốn nhìn rõ trên mặt lưu quang tràn ngập các loại màu sắc phía dướichính là đồ án.
“Như không giống một dải nhưng đám mâytrắng nối nhau liên tục, ngươi nếu ngủ trên mặt đất nhất định phi thường thoải mái…” Nàng tiếp tục ôn nhu nói.
“Ừ. Hắc y nhân mắt đã tan rã.
“Ngươi đã rất mệt nhọc, nghỉ ngơi một chút a, chúng ta còn có thời gian?”
“Hảo.”
Vòng tiếp tục lắc lư, hắc y nhân con mắt chậm rãi khép lại, người cũng rơi vào trên mặt đất.
An Nhược Lan thu hồi vòng trang sức,Nhấc làn váy tựu hướng phía cửa chạy đến. Cảm ơn trời đất, thuật thôimien nàng học được từ phụ thân coi như không vô ích. Mấy ngày này nàngcái gì cũng không là muốn hắn lơi là phòng bị, đến hôm nay mới có thểbất ngờ đột kích hắn.
Nàng là Quan Thế Âm bồ tát hiển linhsao? Như thế nào ánh mắt mọi người nhìn nàng đều sung bái, cảm động đếnrơi nước mắt? Một đường đi vào trong, An Nhược Lan nội tâm hỏi thầm.
Một trận gió ào đến trước mặt, nàng thậm chí còn không kịp ngẩng đầu nhìn đều bị một lồng ngực rộng lớn lấp kín, bên tai truyền đến âm thanh của Mục Thiên Ba bị đè nén thấp giọng hô,“Ngươi rốt cục bình an trở lại rồi!”
“Ta một mực rất bình an!” nàng ngẩn đầu, ngược lại bị người trước mặt hù đến. “Ngược lại ngươi, như thế nào vài ngày không thấy liền trở nên thê thảm như vậy?” Cái cằm thượng thanh tỳ rõ ràng, tia máu trong mắt không thể bỏ qua, cả người hắn đều có vẻtiều tụy rất nhiều.
Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới. Xem tinh thần nàng thật không thể tốt hơn, điều này làm cho lòng của hắn rốt cục buông.
“Ngươi đi đâu?”
Nháy mắt, An Nhược Lan biểu lộ điểm aioán nói, “Ai, thiên sinh lệ chất thật không có chí tiến thủ, ta bị người bức hôn….. Uy uy, tay ta đau a, ta là thịt chứ không phải làm bằngsắt…. Buông tay.”
“Bức hôn?” Mục Thiên Ba theo trong hàm răng bài trừ ra thanh âm.
“Đúng rồi, cũng may ta chạy trốn nhanh.”
“May thật.” Hắn thì thào nói nhỏ.
“Đúng rồi, Lý gia muội muội?” nhìn tráinhìn phải nhìn trước nhìn sau, nàng chính mình khẳng định chưa nhìn tới“Địch nhân”, điều này làm cho khát vọng trả thù của nàng hạ đến điểmthấp nhất.
“Nàng trong phòng.”
Nàng giống như cười mà không cười nhìnhắn, hạ giọng nói, “Là gian phòng của ngươi hay là gian phòng của nàng,hay là phòng của người nào khác?”
Hắn sợ run lên, rồi sau đó môi tuyến giương nhẹ, cũng hạ giọng trả lời, “Là gian phòng của nàng ta.”
“Đi, chúng ta nhìn xem nàng.”
Mục Thiên Ba bị nàng lôi kéo đi lên phía trước, có chút hoang mang trước ngữ khí thần thái hưng phấn của nàng.
Không chỉ hắn, cơ hồ mọi người tại chứng kiến đều cho thấy hoang mang của mình hiện lên sắc mặt. An cô nương vìcái gì thân mật kéo tay tướng quân? Nam nữ thọ thọ bất thân không phảivậy hay sao?
“Lý gia muội muội, ta tới thăm ngươi.” Người chưa tới, thanh âm của nàng đã đưa vào cửa phòng.
Lý Khinh Châu mở cửa phòng, có vẻ rất là kinh ngạc, ngón tay trỏ có chút run rẩy, “Ngươi không phải…” Lập gia đình sao?
An Nhược Lan tà mị cười, “Ta đào hôn trở lại, quyết định cùng muỗi muội một chỗ đến kinh thành tham quan.” Vốnkhông nghĩ cắm vào hai người các ngươi cổ sớm trong đám người gian đương kỳ đà cản mũi , nhưng là có người không cảm thấy được, nàng cũng chỉhảo phụng bồi rốt cuộc.
“Tỷ tỷ không phải về nhà vấn an song thân sao?”
An Nhược Lan lập tức trên mặt một mảngmây đen kéo đến, “Muội muội có chỗ không biết, cha mẹ ta bởi vì vừa rồibất đắc dĩ thiếu nợ người ta một khoản nợ quá nhiều nên đã chạy trốnrồi, cho nên chủ nợ mới mướn người theo ta cướp đi, muốn ta dùng thânthường khoản nợ.”
Nghĩ nghĩ, nàng chuyển hướng mục sóng trời, rất là nhận chân nói: “Điểm ấy cùng tướng quân ngược lại không có sai biệt.”
Mục Thiên Ba yên lặng, chỉ là nghiền ngẫm nhìn xem nàng.
Lý Khinh Châu sắc mặt thay đổi lại biến, hận đến nghiến răng nghiến lợi không thể phản bác.
“Cũng may tỷ tỷ trốn được.”
Mục ThiênBa âm thầm lắc đầu. Lý Khinh Châu nhất định không biết mình biểu lộ ngữ khí có bao nhiêu cứng nhắc, bao nhiêu miễn cưỡng, mà quay đầu nhìn lạiAn Nhược Lan mỹ nhan như hoa có chút ưu sầu, hắn không phải không thừanhận, luận diễn trò, hắn xác thực cao minh hơn nhiều.
Vuốt ngực, An nhược Lan còn tỏ vẻ sợhãi, “Đúng nha, nếu như thật sự trốn không thoát, ta đây số mệnh thật sự rất thê thảm..” Cho nên không báo phục thiếu chút nữa hại đến ngườicủa nàng, lương tâm thật sự cảm thấy có lỗi.
Sắc mặt của hắn biến đổi, nếu như nàngthật sự trốn không thoát… Hắn không dám nghĩ tiếp, không khỏi thân thủđen nàng chăm chú ôm vào lòng.
An Nhược Lan vô ý muốn tránh ra, nhưngvừa nhận thấy ánh mắt phẫn nộ của Lý Khinh Châu, nàng lập tức đình chỉgiãy giụa, dùng ngữ khí sợ hãi hỏi: “Tướng quân ngươi làm sao vậy?”
“Từ nay về sau ngươi ở phòng kế bên phòng ta.” Hắn rất nhanh đưa ra quyết định, không giờ nữa chịu dày vò như vậy lần thứ hai.
Nàng nhẹ nhàng thở ra. May mắn hắn chưanói là ở cùng một gian phòng, tuy nhiên có thể làm cho Lý Khinh Châu tức đến trọng thương, chính cô ta cũng sẽ được vết thương nhẹ.
“Tướng quân? Này làm sao có thể? Cô nam, quả nữ…..” Lý Khinh Châu lập tức đề xuất dọ nghị.
“Đúng nha, không thể làm như vậy, tacùng tướng quân nam nữ khác biệt lại chẳng thân quen, như vậy xác thựcsẽ chọc người khác chê cười.” An Nhược Lan thuận thê đã đi xuống, phithường cảm kích thức thời mượn đề tài để nói chuyện của mình.
Hắn mày kiếm giương lên, hai tay lạivòng ngực, “Cái gì quan hệ, ngươi cùng ta ở cách vách cũng có gì khiếnngười khác có thể chê cười.”
Trong nội tâm nàng đang khen hắn mộtcâu. Thục thượng đạo! Biểu lộ có chút buồn rầu, lắc đầu thở dài, “Huốngchi ta càng có hôn ước trong người, càng muốn tị hiềm mới đúng.”
“Đùng nhắc lại nữa cái kia hôn ước của ngươi.”
Hai nữ nhân kinh ngạc nhìn Mục Thiên Ba đột nhiên nổi giận, trong khoảng thời gian ngắn hai mặt nhìn nhau.
Sau đó Lý Khinh Châu tựu trơ mắt nhìn Mục Thiên Ba lôi kéo An Nhược Lan rời khỏi.
“Uy, Mục Thiên Ba ngươi mau buông tay!”
Mục Thiên Ba thả nàng, bất quá ngồi lại cùng An Nhược Lan một chỗ.
“UY, ngươi là dã man nhân a, lời nóicũng không nói kéo người bước đi?” Nàng vung tay bắt vào cổ tay xoa xoaphàn nàn, ngẩng đầu lên chứng kiến hắn vẻ mặt âm trầm trừng mắt vớinàng, không thể không ngoan ngoãn im lặng.
Gian phòng đều đột nhiên trở nên yêntĩnh, đến độ An Nhược Lan cũng không dám hô hấp, chỉ có thể thỉnh thoảng cẩn trọng nhìn vào hắn dò xét.
Đã gặp cử chỉ dò xét đáng yêu của nànglàm cho tâm động, hắn vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng chỉ có thểthan nhẹ một tiếng.
“Ngươi không tức giận rồi?” Nàng vui vẻ ngẩng đầu lập tức.
“Ngươi chỉ cần không nhắc đến cái kia ôn ước giả dối hư ảo, ta liền không tức giận.”
Giả dối hư ảo? Nàng vi trừng mắt? “Ngươi nói là ta lừa ngươi?”
Hắn nhướng mày, “Vậy chúng ta có cần hay không đến Hàng Châu hỏi lệnh tôn, lệnh đường?”
Cái này nói rõ trá nàng sao! An Nhược Lan lông mày nhảy lên, lập tức vui vẻ nhận lời, “Tốt!”
Hắn lại nở nụ cười, “Ngươi vừa nói không phải cha mẹ chạy nạn bên ngoài hay sao?”
Nha, đúng nga, nàng vừa rồi hình như đối với Lý Khinh Châu nói như vậy. An Nhược LAn mấp máy môi, biểu lộ trấnđịnh tự nhiên, nửa điểm cũng không giống như nói dối bị vạch trần, “Nếucó người giúp bọn hắn trả nợ, có thể đã về rồi!” Lời vừa nói ra khỏimiệng, nàng thầm nghĩ không ổn.
Mục Thiên Ba bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, “Nguyên lai là như vậy, không biết lệnh tôn thiếu ngân lượng nhiều hay ít a?”
Nàng sâu kín thở dài, biểu lộ trở nênthập phần đau thương, “Nếu như ôn nhu ở đây, nhất định lại sẽ đại mắttrợn trắng nói: “Nàng vừa muốn hát hí khúc .” Bất quá lúc này ở trướcmặt nàng chính là một cái cổ sớm người, cho nên làm lộ khả năng làkhông.
“Cái này khoản nợ rất khó còn nha!” Nàng cân não nhanh chóng chuyển động. Rốt cuộc cái dạng gì khoản nợ khócó thể hoàn lại, không trả lại tại tâm khó có thể bình an đây này?
Hắn quả nhiên như nàng mong muốn hỏi: “Là cái gì khoản nợ?”
Nàng lại thở dài một hơi, bên tai tựa hồ truyền đến thanh âm ôn nhu của bạn bè, thở dài, “Lại là cái người đángthương muốn lên trở thành.”
An Nhược Lan nhịn không được vỗ vỗ đầu. Đều xuyên việt ngàn năm rồi, như thế nào hay là cảm giác như vậy rõ ràng?
“Làm sao vậy?” Nhìn nàng có cử chỉ kỳ quái, hắn có chút bận tâm.
“Không có, không có, ta giống như nghe được thanh âm của một người bằng hữu.” Nàng thuận miệng đã nói ra.
“Bằng hữu?”
“Nghe nhầm a, nàng không thể nào xuấthiện trong này.” Nói đến đây, tâm tình nàng không khỏi trầm xuống. Thậtsự rất tưởng niệm cha mẹ cùng bằng hữu a!
“Ngươi rất muốn bọn họ?” Hắn nói ra mục đích này.
An Nhược Lan không nói gì thừa nhận.
Thấy nàng tâm tình đột nhiên hạ, MụcThiên Ba tâm tình cũng liên tục bị kéo xuống, muốn an ủi nàng, rồi lạikhông biết từ đâu ra tay, chỉ có thể buồn bực ở một bên cùng nàng.
Rất nhanh dứt bỏ tâm sự, nàng một lầnnữa tỉnh lại đi, ra vẻ không sao cả cười nói: “Không có chuyện gì, luôn luôn gặp mặt một ngày.” Ôm hi vọng cuộc sống mới có thể tràn ngậpkhoái hoạt, nàng phải nhanh khoái hoạt vui mừng ở trong lúc này sốngđược.
Ánh mắt nhìn đến hắn một bộ dáng tiềutụy, nàng trêu chọc nói: “Ngược lại tướng quân người so với cái loại này tưởng niệm thân nhân sẽ chịu không nổi đâu, sao không đi sửa sang lạidung mạo một chút, lại ngồi đây nghe chuyện của ta?”
Hắn cười, “Không sao, dù sao nơi này gần nhất cũng thành thói quan.”
Gần nhất? Chẳng lẽ là sau khi nàng bị bắt đi? Nàng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, “Gần nhất ngươi trải qua thật không tốt sao?”
“Khá tốt.”
“Tốt ở đâu chứ, tướng quân từ sau khi cô nương ất tích đều ăn không ngon ngủ không yên, đều gầy đi trông thấyrõ.” Tứ Cửu thanh âm theo cửa sổ truyền đến.
Mục Thiên Ba thần sắc lập tức có chút xấu hổ.
An Nhược Lan trong lòng ấm áp, uất ức nở nụ cười, “Vậy ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi, ta sẽ thành thật đợi ở trạmdịch, một bước cũng không rời.”
Hắn không có trả lời, chỉ là có chút lo lắng cau lại lông mày.
Nàng lập tức giật mình, sửa lại, “Vậy ngươi tại chỗ này nghỉ ngơi đi, hiện tại ta cũng không cần đến giường.”
“Lan nhi….” Hắn cầm tay nàng, thần sắc có chút kích động.
Nàng nháy mắt mấy cái. Lan nhi? Hảo thân mật xưng hô a, cái này người ngốc nhất cũng biết rõ là tình cảm tiếnthêm một bước chứ sao.
“Ngươi hội ở lại bên cạnh ta, nhé?” Hắn có chút không xác định, hỏi lại rất cẩn thận.
Nàng chỉ là cho hắn mượn giường nằm ngủ, hơn nữa giường này cũng không phải của nàng, chẳng lẽ hắn lại tưởngtượng ra cái gì nữa rồi? Cho dù nàng thật sự thích hắn, nhưng là trướcmắt, nàng còn đang phân vân giữa ở lại cổ đại hay trở về hiện đại, nếucó cơ hội trở lại, nàng nghỉ chính mình có thể sẽ đi a !?
Bởi vì trong lòng không xác định, nàngcó chút nhăn lông mày. Nàng chưa từng có việc như thế phải xác định qua, nàng không phải xác định như thế sẽ đi sao?
“Vì cái gì không trả lời?” Hắn cảm thấy trước nay chưa có nôn nóng như vậy, vì thần sắc của nàng do dự ?
Lấy lại bình tĩnh, nàng rất chân thànhnhìn hắn, “Mục Thiên Ba, đáp án này rất đơn giản, tuy nhiên nó có quanhệ đến cuộc đời của ta, cho nên ta cảm thấy lo lắng là bình thường.”
“Đáp án của ngươi?”
Ánh mắt của nàng lại rơi vào tay của hắn cầm thượng, khóe môi có chút giơ lên, “Ta cũng không có đem tay củamình rút về, đúng không?”
Mục Thiên Ba một hồi cuồng hỉ, “Ngươi đáp ứng rồi.”
Nàng cười không nói chuyện, Nàng vì cáigì không đáp ứng? Lòng của nàng đã bắt đầu lưu luyến, nàng thuận theolòng mình có gì không đúng nhỉ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.