“Thư kí Hạ, cô không sao chứ?” Cô nhân viên được Bạch Ngôn nhờ trông thang máy chạy đến trước mặt cô hỏi han.
“Tôi rất khỏe, cảm ơn cô vì đã giúp đỡ.” Cô cúi đầu cảm ơn cô nhân viên kia khiến cô ấy bối rối đỏ mặt.
“Chị không sao là tốt rồi. Cũng đều nhờ sếp để ý chị gặp nguy hiểm nên mới nhanh chóng đến được nơi.”
“Cô về phòng đi.” Anh bảo cô nhân viên.
“Vâng. Chúc hai người ngủ ngon.” Cô nhân viên tạm biệt rồi đi khuất.
“Không nghe lời tôi chính là hậu quả như thế.” Anh lầm bầm.
Nhưng lời đó lại lọt vào tai Nguyệt Lam đứng bên cạnh, cô cười trừ: “Thực ra tôi gặp nhiều trường hợp tương tự rồi, nhưng hôm nay vẫn rất cảm ơn sếp vì đã ra tay.”
“Cô gặp nhiều? Là bao nhiêu? Từ bao giờ?” Anh nhíu mày khó chịu.
“Từ lúc lên cấp ba thì phải…tôi không nhớ rõ lắm. Có lần từng đi làm thêm ở quán cà phê, tôi suýt thì bị sàm sỡ, từ đấy thì tôi bắt đầu học thêm võ phòng thân. Mấy trường hợp về sau liền không dám bén mảng chọc vào tôi nữa.” Nói xong cô còn cười haha phụ họa.
Anh nét mặt chả có chút ý cười, dồn cô vào bức tường đối diện của hành lang.
Bóng của anh bao trùm cả cái bóng nhỏ bé của cô, khí thế áp bức làm cô chảy mồ hôi hột lùi ra sau, song đằng sau chỉ là bức tường lạnh ngắt. Nguyệt Lam có cảm tưởng mình sắp bị anh nuốt trọn luôn rồi.
“S…sếp? Anh định…” Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-moi-cua-sep/2350840/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.