“Sếp, tôi vào nhà trước đây. Tạm biệt, và cảm ơn vì đã chở tôi đi.” Sau một hồi đắn đo giữa hai người, anh lên tiếng bảo cô về nhà cô trước.
“Ngủ ngon. Mai gặp lại.” Anh đáp lời qua cửa sổ xe.
“Vâng, sếp ngủ ngon ạ.” Và tốt nhất là quên luôn cái vụ trừ lương của cô đi thì càng tốt.
Cô đứng nhìn xe của anh đi khuất rồi mới trở vào nhà. Bỗng, cô ngớ người ngộ ra…mai vẫn là ngày nghỉ, mọi người ở công ty quyết định chiều mai mới trở về, anh hẹn mai gặp để làm gì nhỉ?
Nhưng cô cũng không quá bận tâm, chắc đó chỉ là phút nhầm lẫn nhất thời của anh thôi.
\_\_\_\_\_\_
Mặt trời lên đến tận đỉnh đầu, ánh nắng ban trưa trở nên gay gắt hơn, và bây giờ Hạ Nguyệt Lam mới gà gật nhấc chân xuống giường. Cô vươn vai, ngáp dài một cái. Ngày mới không cần đến công ty, thực thoải mái nha.
Nhàn nhã đánh răng rửa mặt, vui vẻ vừa nhảy chân sáo vừa nướng bánh mì, cầm một cốc cà phê đá mát lạnh, cô tận hưởng ngày nghỉ hiếm hoi. Cũng chỉ có ở nhà thì cô mới dám mặc bộ đồ in hình thỏ con màu hường phấn mộng mơ nhong nhong khắp nhà. Là một thư kí đòi hỏi nhiều quy chuẩn khắt khe, cô chỉ có thể giấu con người thật đi để thích nghi với mấy cái khuôn khổ công việc bắt buộc. Phải chăng cô đã bỏ quên bản thân quá lâu?
Tiếng chuông cửa đánh thức cô trở về thực tại. Tầm này ai đến nhỉ? Chắc chắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-moi-cua-sep/2350824/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.