Nàng nhếch miệng cười gượng nói: "Cám ơn Lạc đại ca đã an ủi, suốt dọc đường này ít nhiều cũng nhờ có Lạc đại ca giúp đỡ, Lạc đại ca thật đúng là quý nhân của muội."
Quý nhân? Gương mặt tuấn dật của Lạc Thiên Hách hiện nụ cười khổ. Nếu nàng biết hắn chính là vị tướng công ‘đào hôn’ kia của nàng, có lẽ nàng sẽ không nghĩ như vậy nữa!
Vẻ mặt nghiêm nghị, hắn nói: "Tư Đồ cô nương, có một sự thật ta phải nói rõ với muội."
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Tư Đồ Phỉ Nhi cũng thấy nghi ngờ muốn hỏi hắn là chuyện gì, nhưng nàng đang định mở miệng, chưa kịp nói lời nào thì cảm giác buồn nôn bỗng trào lên cổ họng.
Nàng vuốt vuốt ngực mình, cố đè xuống sự khó chịu kia.
Lạc Thiên Hách cũng nhận thấy nàng có gì đó khác thường, lo lắng hỏi: "Tư Đồ cô nương? Muội không khỏe sao?" Do bóng đêm quá tối, hắn không thể phát hiện ra sự khác lạ của nàng.
"Muội không ——"
Tư Đồ Phỉ Nhi đang muốn nói nàng không sao, nhưng ngực đang khó chịu bỗng chuyển sang đau nhức, mà nàng vốn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng không ngờ lại phun ra một ngụm máu tươi, cơn choáng váng hoa mắt bỗng ập tới khiến nàng thậm chí không còn sức để đứng vững.
"Phỉ Nhi!" Lạc Thiên Hách kinh hãi thốt ra tên nàng.
Hắn sốt ruột nhìn cơ thể mềm nhũn của nàng, nóng lòng hỏi: "Phỉ Nhi, rốt cuộc muội bị làm sao vậy?"
"Muội. . . . . . Muội cũng không biết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-mai-diem-sai-bai/2327628/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.