Hành động của Tư Bác Văn, khiến cho Lục Nghiên Tịch càng hốt hoảng hơn.
Cô sửng sốt: “Tổng giám đốc Tư, rốt cuộc đây là chuyện gì?”
“Lẽ nào đây là phần thưởng tặng cho mỗi nhân viên sao?”
Cô nhếch khóe môi, không nhịn được mà mở miệng.
Cô cứ nhìn thẳng vào đôi mắt của Tư Bác Văn, như thể muốn tìm thấy những câu trả lời từ trong mắt anh.
Người đàn ông này, rốt cuộc đang nghĩ gì.
Có lẽ nào…
Trong phút chốc, trong lòng Lục Nghiên Tịch lại cảm thấy có chút may mắn.
Tư Bác Văn gật đầu: “Đúng thế.”
“Ăn là được rồi, còn nhiều lời.”
“Cô sẽ không nghĩ rằng tôi làm như thế này là yêu cô đấy chứ?”
Nhìn thấy sự hy vọng trong mắt Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn lập tức lạnh lùng mở miệng.
Trong chốc lát, chút hy vọng trong lòng Lục Nghiên Tịch cũng hoàn toàn tan biến, chắc có lẽ vì vậy mà trong lòng cô có chút khó chịu không thể lý giải được.
Cô cố nén nỗi buồn, lập tức mở miệng.
“Vậy thì tổng giám đốc Tư thật sự nghĩ quá nhiều rồi.”
“Tổng giám đốc Tư là ai cơ chứ?”
“Lúc trước có thể chơi đùa với cả nhà họ Lục trong lòng bàn tay, như tôi bây giờ, e là tổng giám đốc Tư sẽ không để mắt đến đâu nhỉ?”
Lời của Lục Nghiên Tịch vừa dứt, ngay sau đó, sắc mặt Tư Bác Văn lập tức trở nên khó coi, đôi mắt sắc sảo của anh bỗng nheo lại.
“Cô.”
“Lục Nghiên Tịch, cô không cần cố khiêu khích tôi.”
“Lời tôi nói lẽ nào không phải sự thật sao?”
Lục Nghiên Tịch ngước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452979/chuong-460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.