Nhìn theo bóng lưng Lục Nghiên Tịch rời đi, Tư Bác Văn nhếch khóe môi.
Người phụ nữ này, tuy mượn tên của anh ra oai bên ngoài.
Nhưng cảm giác này cũng không tệ.
Sau khi Lục Nghiên Tịch trở về phòng làm việc, Chu Kha Nguyệt nói thẳng với cô: “Nghiên Tịch, tối nay sau khi quay về, em hãy mau chóng thu dọn quần áo, chiều mai chúng ta sẽ xuất phát.”
Nghe Chu Kha Nguyệt nói như vậy, bấy giờ Lục Nghiên Tịch mới nhớ ra, chuyện đi công tác đã nói lúc trước.
Cô gật đầu: “Được, em biết rồi, chị Nguyệt.”
“Chuyến công tác lần này có lẽ hơi phiền phức một chút, chắc sẽ vất vả cho em rồi.”
Chu Kha Nguyệt quay đầu, nói thêm một câu với Lục Nghiên Tịch.
Khoảng thời gian này, cô ấy vẫn luôn nhìn thấy sự cố gắng của Lục Nghiên Tịch.
Cho nên cô ấy cũng đánh giá rất cao Lục Nghiên Tịch.
Lục Nghiên Tịch vội gật đầu: “Chị Nguyệt, không sao đâu.”
“Chị cứ yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng hoàn thành.”
Lục Nghiên Tịch mỉm cười nói với Chu Kha Nguyệt.
Sau khi nói xong, cô bắt đầu chỉnh sửa tài liệu, chuẩn bị làm quen với dự án.
Nếu không, đến khi đó lại bị người ta gây phiền phức, vậy thì quá xấu hổ.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, cuối cùng đã đến ngày đi công tác.
Mới sáng sớm, Lục Nghiên Tịch đã thức dậy chuẩn bị từ nhà mình đi qua đó.
Chờ đến khi cô tới công ty, một nhóm người cũng đang đứng chờ trước cửa, ngoài cô và Tư Bác Văn chưa đến, những người khác đã tới đây từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452977/chuong-458.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.