Cô ấy sửng sốt: “Cái gì?”
“Tổng giám đốc Tư, anh nói thế là có ý gì, chẳng lẽ đến giờ mà Lục Nghiên Tịch còn chưa tới ư?”
Chu Kha Nguyệt trợn tròn hai mắt, khuôn mặt tỏ vẻ kinh ngạc, nên biết, cô ấy đã giao tài liệu cho Lục Nghiên Tịch vào một tiếng trước.
Dù như thế nào, một tiếng đã trôi qua, cô cũng phải đến nơi rồi chứ.
“Tổng giám đốc Tư, tôi đã giao tài liệu cho Lục Nghiên Tịch rồi, có phải có sai sót gì trong chuyện này không?”
Chuyện đã đến lúc này, Chu Kha Nguyệt chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Suy cho cùng, đưa tài liệu đến trong vòng một tiếng, đây là chuyện không có ai là không làm được.
Tư Bác Văn nghe thế thì đôi mắt không khỏi tối sầm, cũng sợ hãi theo.
“Lục Nghiên Tịch ra ngoài bao lâu rồi?”
Nghe Tư Bác Văn hỏi vậy, Chu Kha Nguyệt móc đồng hồ đeo tay ra và xem thời gian lúc này, rồi trả lời ngay.
“Đã gần một tiếng.”
Tư Bác Văn nghe thế thì sắc mặt bắt đầu càng khó coi hơn, đã qua tận một tiếng đồng hồ.
Nhưng đến bây giờ, đừng nói tài liệu, ngay cả cái bóng của Lục Nghiên Tịch anh cũng chưa thấy.
Tư Bác Văn nghĩ đến đây thì sắc mặt không khỏi u ám.
Anh cúp điện thoại, nhanh chóng bấm gọi cho Lục Nghiên Tịch.
Nhưng dù anh gọi thế nào thì đầu dây bên kia vẫn chỉ vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống như cũ.
“Xin chào, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.”
Không hiểu tại sao khi Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452968/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.