Mễ Lộ gõ cửa văn phòng.
Nghe thấy Tư Bác Văn cho phép vào, mới dám bước vào.
Nhưng bản thân không ngờ đến rằng, Mễ Lộ vừa bước vào trong văn phòng.
Tư Bác Văn đã lạnh lùng nói:
“Cô chính là Mễ Lộ?”
Mễ Lộ vui mừng gật đầu hỏi lại:
“Tổng giám đốc Tư, anh tìm tôi có việc gì cần dặn dò sao?”
Tư Bác Văn cười nhạt:
“Cô biết cô đã làm chuyện gì rồi không?”
Mễ Lộ nhìn thấy bộ dạng này của Tư Bác Văn, cảm thấy rất sợ hãi. Trong lòng nghĩ, lẽ nào chuyện đó bị phát hiện rồi? Nhưng cô ta vẫn có chết cũng không nhận trả lời:
“Tổng giám đốc Tư, anh đang nói gì vậy? Tôi không hiểu, tôi đã làm chuyện gì vậy chứ. Từ trước đến nay tôi đều tận tâm tận lực vì công ty, tuyệt đối không làm ra bất kì chuyện gì có lỗi với công ty.”
Mễ Lộ nói một hồi thì như sắp khóc tới nơi rồi.
Tư Bác Văn nhìn chằm chằm vào Mễ Lộ hét lớn:
“Việc tôi nói chính là, chuyện về Lục Nghiên Tịch có phải cô là người làm hay không!”
Mễ Lộ sợ hãi, nhưng vẫn giả bộ làm ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, chuyện gì cũng không biết trả lời:
“Nghiên Tịch? Chuyện đó không phải là do tôi làm đâu!”
“Tổng giám đốc Tư, anh nghe ai nói vậy! Tôi bị người ta vu oan!”
Mễ Lộ khóc rồi.
Tư Bác Văn ghét nhất là bị người khác lừa dối, quan trọng là đã có bằng chứng không thể chối cãi rồi mà vẫn không chịu thừa nhận. Lại còn dám ở đây, khóc lóc ỉ ôi.
Tư Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452953/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.