"Tư Bác Văn..."
Lục Nghiên Tịch nhíu mày lẩm bẩm.
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra. Tư Bác Văn đưa lưng với ánh sáng, mặc bộ vest đen, khuôn mặt lạnh nhạt không cảm xúc nhìn quanh một vòng, khí chất lạnh lùng và bộ vest đen làm nổi bật cho nhau, toát lên một vẻ nam tính cự tuyệt người khác, lạnh lùng vô cùng.
"Tổng... tổng giám đốc!"
Đám người Chu Kha Nguyệt đứng một bên, ở cửa nhìn Tư Bác Văn, vẻ mặt kinh ngạc.
Đám đồng nghiệp mới tới cũng bất ngờ thấy rõ. Bình thường hay nghe người ta kể tổng giám đốc tuyệt vời ra sao, xuất sắc thế nào nhưng chưa thấy mặt bao giờ. Hôm nay được diện kiến, quả là kiệt xuất mà.
"Ôi, tổng giám đốc đẹp trai quá!"
"Tôi đã nói tổng giám đốc đẹp trai lắm rồi mà, cô còn không tin..."
Vài nữ đồng nghiệp mới tới tụm năm tụm ba lại một chỗ, mắt sáng rực nhìn Tư Bác Văn ở cửa đắm đuối, trông họ cực kỳ hứng khởi.
Anh không quan tâm đến người xung quanh, tiến thẳng về nơi Lục Nghiên Tịch đang đứng với đôi mắt u ám, môi mím chặt.
Đám đông biết ý tránh đường cho Tư Bác Văn, nhìn anh lại gần Lục Nghiên Tịch.
Chu Kha Nguyệt hơi khó hiểu, cô ta đi theo Tư Bác Văn đã nhiều năm nhưng chưa từng thấy vẻ mặt đó lần nào.
Mặt lạnh như tiền, dán chặt mắt vào người trước mặt, dáng vẻ này rất giống ghen.
"Lục Nghiên Tịch, cô lại đây cho tôi."
Giọng nói lạnh như băng vang lên trong đại sảnh tức thì khiến xung quanh im bặt, không ai dám thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452937/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.