Đối với Lục Nghiên Tịch, nhiệm vụ cấp bách hiện nay chính là đến bệnh viện chăm sóc cho Lý Tang Du.
Chỉ là Tư Bác Văn cũng không có ý để Lục Nghiên Tịch rời đi.
"Xử lý tài liệu này xong rồi đi."
Anh không ngờ rằng trước mặt Lục Nghiên Tịch, thế mà lời nói của anh lại không có trọng lượng như vậy.
Không khỏi khiến anh cảm thấy hơi tức giận.
"Tôi đã nói rồi, tôi có chuyện phải làm."
Lục Nghiên Tịch nâng mắt, khóe môi hơi mím mang theo chút bướng bỉnh.
Những tài liệu đó cũng không phải chuyện gì quan trọng mà cần cô phải xử lý ngay bây giờ.
Đối với Tư Bác Văn, thực sự trong lòng của Lục Nghiên Tịch cảm thấy không nói nên lời.
Chỉ là Lục Nghiên Tịch càng không muốn làm thì Tư Bác Văn lại càng muốn cô phải ở lại.
Nhìn thấy người phụ nữ trước mặt chống đối lại mình, trong lòng Tư Bác Văn khó chịu.
Tư Bác Văn lạnh lùng nhìn Lục Nghiên Tịch: "Không được."
"Tôi thật sự có việc phải làm, trước hết anh để tôi đi đi."
Nói xong, Lục Nghiên Tịch xoay người bỏ qua Tư Bác Văn, đi thẳng về phía trước.
Không đợi Lục Nghiên Tịch tiến thêm vài bước, Tư Bác Văn đã vươn tay túm lấy cô. Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Lục Nghiên Tịch, rốt cuộc cô là Tổng giám đốc hay tôi là Tổng giám đốc vậy?"
Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch đầy quyết tâm, dáng vẻ đó chính là không có ý cho cô đi.
"Anh!"
"Tư Bác Văn, anh đừng có mà quá đáng quá!"
"Lục Nghiên Tịch..."
Ngay khi hai người đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452933/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.