“Đừng quên, những lời trước kia là chính miệng cô nói đấy.”
“Nội trong hôm nay, nếu cô không tìm ra được bằng chứng, đến lúc đó cô đừng trách tôi.”
“Trước đó cô vu tội cho tôi, đến giờ tôi còn chưa tính sổ với cô đâu đấy!”
Mễ Lộ nhìn Lục Nghiên Tịch đầy hằn học, nói thẳng như thế.
Bởi vì tiếng nói của cô ta quá lớn nên cũng thu hút thêm không ít những người chung quanh.
Mọi người vây quanh hai người họ, chuẩn bị xem drama giữa hai người.
Lục Nghiên Tịch nhướng mắt: “Vậy cô muốn làm gì?”
Điệu bộ này của Mễ Lộ chẳng phải thể hiện rõ là đang muốn tìm cô gây phiền toái hay sao?
Lục Nghiên Tịch không phải kẻ ngốc, sao có thể không hiểu ý của cô ta chứ?
Thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Mễ Lộ càng thêm chắc chắn về ý nghĩ trong đầu mình.
Đó chính là Lục Nghiên Tịch hoàn toàn không điều tra ra được chứng cứ.
Nếu không, với tính cách của Lục Nghiên Tịch, sao có thể khiêm tốn để mặc cô ta nói mà không hề phản bác lại như thế.
Nghĩ vậy, Mễ Lộ chợt nhớ tới điều gì đó nên càng đắc ý hơn.
“Lục Nghiên Tịch, lúc trước cô hãm hại tôi, cô nói xem tôi phải đáp lại cô như thế nào mới tốt đây?”
“Hay là vậy đi. Cô và tôi đánh cược trước, nếu như hôm nay cô vẫn không tìm được chứng cứ thì cô sẽ tự động rời khỏi công ty, được chứ?”
Mễ Lộ cứ nhìn nhìn Lục Nghiên Tịch như thế, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Như thể đã nhìn ra được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452929/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.