Vu Diễm My và Vương Chấn sầm mặt bỏ đi, còn Vương Ân cười mỉa, tiếp tục ngồi trên sofa, khui chai bia bên cạnh rót vào miệng.
Mười mấy năm sợ hãi rụt rè, trốn tránh, rời xa quê hương, năm năm thanh xuân trong tù, ngoài tiền ra còn có gì có thể bù đắp được nữa. Chỉ có nó mới khiến gã ta cảm thấy trong lòng không còn trống vắng, những thứ khác đều vô dụng.
Nếu không phải nể mặt là người nhà thì gã ta không chỉ đòi tiền đơn giản vậy đâu, mà còn phải nói chuyện đàng hoàng với họ một phen.
Càng nghĩ dường như gã ta càng đắm chìm vào trong hồi ức, nốc liền hai chai bia, sau đó nằm xuống sofa chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngủ rồi à? Lục Nghiên Tịch ngẩng đầu lên định nhìn Tư Bác Văn, kết quả còn chưa kịp ngước lên thì người trước mắt đã đi ra ngoài.
Tư Bác Văn đi thẳng đến chỗ Vương Ân.
“Mày làm gì đấy?” Vương Ân vừa nghe tiếng động đã mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một nắm đấm bay đến.
Không kịp trở tay, khiến Vương Ân không cách nào đánh trả.
Mỗi một đấm của Tư Bác Văn đều đánh rất khéo, vừa đau vừa làm Vương Ân không có sức nhấc tay, đến cơ hội phản kháng cũng không có.
Hết cú này đến cú khác, Tư Bác Văn đánh tới mức tay mỏi nhừ, đến mức hả giận mới bình tĩnh lại được, lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mắt, giống như nhìn một người chết.
“Có cần tàn nhẫn vậy không?” Mặt Sẹo đứng bên cạnh nhìn một lúc, âm thầm nuốt nước bọt, thật tàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452889/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.