Nhưng thật ra, Lục Nghiên Tịch thật sự không còn sức chống đỡ cơ thể của mình. Cả người vô cùng mềm nhũn, vì dường như căn bệnh này đang ăn mòn cơ thể cô một cách điên cuồng.
Sau khi xuống lầu, cô được anh dìu tới ngồi xuống ghế, nhìn Tư Bác Văn đi vào bếp.
Anh mở tủ lạnh, nhìn vào bên trong rồi lại quay đầu nhìn Lục Nghiên Tịch: “Cô muốn ăn gì? Có thịt bò, thịt ba chỉ, còn có cá, giò heo, cái gì cũng có.”
Tất cả đều có sẵn, để bồi bổ cho Lý Tang Du, trong tủ lạnh gần như chưa hề để trống.
“Thịt bò đi.” Lục Nghiên Tịch nói, sau đó lấy điện thoại ra nghịch.
Tư Bác Văn cũng bắt tay vào nấu nướng, anh đeo tạp dề, bận rộn trong bếp, mặt mày dịu đi, trông không hề giống một người cao ngạo không nhiễm khói lửa nhân gian mà lại càng giống người đàn ông của gia đình đang nấu bữa tối cho cô vợ đang bị bệnh của mình.
Vợ? Đột nhiên nảy ra suy nghĩ này khiến Lục Nghiên Tịch bật cười mỉa mai, kéo suy nghĩ của mình quay lại chiếc điện thoại. Cô quên mất mình và Tư Bác Văn đã ly hôn rồi. Hơn nữa, hai người cũng không còn cơ hội ở bên nhau nữa. Chuyện rõ mồn một, nhưng vẫn không nén nổi đau lòng.
Khoảng nửa tiếng sau, hai phần bít tết được bày lên bàn, còn có hai món xào. Tư Bác Văn bưng đồ lên, anh nhẹ nhàng giải thích lý do tại sao anh lại nấu nhiều như vậy: “Lát nữa nếu không muốn ăn bít tết thì ăn cơm.” Anh sợ Lục Nghiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452886/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.