Tư Bác Văn không nhúc nhích, nhìn Ngụy Như Mai nằm ở trên ngực mình.
Khi cô ta định hôn anh, Tư Bác Văn đột nhiên né tránh.
Thậm chí anh còn đứng phắt dậy, đẩy Ngụy Như Mai sang một bên, nhìn thấy vết thương của cô ta, nét mặt anh càng lạnh hơn: "Em không định nói gì sao?"
Ngụy Như Mai càng thêm bối rối, khó hiểu nhìn anh: "Em phải nói gì đây? Tư Bác Văn, tại sao anh không chạm vào em?"
Đối mặt với câu hỏi của Ngụy Như Mai, Tư Bác Văn đột nhiên cười mỉa không trả lời. Anh đang cho Ngụy Như Mai cơ hội để chủ động nói ra.
Nhưng Ngụy Như Mai lại hoàn toàn không hiểu được điều này, nhìn thấy Tư Bác Văn cười mỉa, nỗi đau trong lòng cô ta càng sâu hơn: "Tại sao anh thà chạm vào Lục Nghiên Tịch cũng không muốn chạm vào em?" Rõ ràng cô ta đã về rất lâu rồi nhưng vẫn chưa có quá nhiều tiếp xúc thân mật với Tư Bác Văn.
Câu hỏi lần nữa của cô ta khiến Tư Bác Văn hoàn toàn mất kiên nhẫn. Anh bước nhanh về phía trước, thẳng tay đẩy ngã Ngụy Như Mai xuống giường, nhìn vết sẹo mờ trên bụng nhỏ của cô ta, nụ cười mỉa trên môi càng sâu hơn.
Ngụy Như Mai như nhận ra điều gì đó, bắt đầu giãy dụa, ngoài miệng không ngừng giải thích: "Đây là vết sẹo từ cuộc phẫu thuật lần trước, vì tử cung em chảy máu nghiêm trọng nên bác sĩ đề nghị..."
"Thật sao?" Tư Bác Văn thấp giọng hỏi, khi nhìn về phía vết sẹo kia, trong mắt thoáng hiện vẻ chán ghét.
Rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452873/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.