“Không được, nhất định không được!” Cô em gái thứ hai chợt vỗ bàn một cái rồi đứng phắt dậy, ánh mắt phóng về phía Vu Diễm My xong lập tức xoay người nói: “Tôi đi tìm chị cả của tôi.”
Đợi người kia đi xa, Vu Diễm My mới khẽ nói: “Ngu ngốc.”
Cô ta cũng đã nhắc nhở rõ ràng như vậy rồi, thế mà cô gái này vẫn còn chưa hiểu, vẫn cứ luôn ỷ vào chị cả của cô ta. Chị cả cô ta là người có tiền, sẽ quan tâm mấy chuyện này chắc?
Thế nhưng, ngu ngốc một chút thì mới dễ lợi dụng, nếu không thì Vu Diễm My cũng không đi khích tướng cô em thứ hai.
Ở bệnh viện.
Sau khi đưa bà cụ trở về phòng bệnh, Lục Nghiên Tịch cũng quay trở về phòng bệnh của mẹ mình. Nhìn thấy dáng vẻ an nhiên của Lý Tang Du, cô bèn nở một nụ cười nhẹ.
Chuyện của đứa nhỏ, thôi bỏ đi vậy.
Cô vừa mới ngồi xuống thì chuông điện thoại đã reo lên, nhìn màn hình cuộc gọi đến khiến, cô thoáng khựng lại vài giây, sau đó mới bắt máy: “Có chuyện gì?”
“Ba tôi bảo hôm nay chúng ta về ăn cơm, giờ tôi đã tới cửa bệnh viện rồi. Còn về mẹ cô, tôi có mời người trông coi rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Tư Bác Văn nói, chỉ đơn giản là thông báo một tiếng.
Ngay sau đó lập tức truyền tới âm thanh cúp máy.
Không kể Lục Nghiên Tịch đang mông lung không rõ, mà hơn thế nữa là cô không muốn đi. Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện lại thấy điện thoại vang lên, lần này màn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452862/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.