“Rủa bà làm gì? Chỉ là con cảm thấy bà đối xử với bọn họ như vậy sẽ chỉ đẩy mấy người họ ngày càng xa thôi. Bà muốn đối xử tốt với họ mà cứ liên tục gây chuyện cãi vã, làm như thế bọn họ sẽ thất vọng.” Lục Nghiên Tịch khẽ an ủi, cô cũng thấy bất đắc dĩ khi thấy bà ấy như vậy.
Có lẽ đã mạnh mẽ lâu rồi, bà ấy không biết phải tỏ ra mềm yếu như thế nào cả. Cho nên, Lục Nghiên Tịch cố gắng thuyết phục bà ấy, ít nhất bà cụ có thể sống vui vẻ nốt những ngày tháng còn lại.
“Thất vọng thì cứ thất vọng đi, bà còn thất vọng về chúng nó hơn.” Bà cụ lẩm bẩm xong liền đắp chăn kín mít, cứ thế nhắm mắt lại.
Thật đúng là khẩu xà tâm phật. Lục Nghiên Tịch thấy vậy, xòe tay nhún vai bất đắc dĩ.
“Hai người...” Giọng Hoắc Vũ Khải xen lẫn vẻ nghi ngờ, sau khi bước tới gần liền nhìn về phía bà cụ.
Lục Nghiên Tịch giải thích sơ qua một chút, bà cụ nhắm vào con cái mình ra sao, chỉ để giành được sự quan tâm của họ.
Nghe cô nói xong, chợt có một tiếng ‘hừ’ truyền tới từ trong chăn.
Hoắc Vũ Khải lập tức hiểu ra: “Em nói cũng đúng.”
Dứt lời, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cười, cảm thấy bà cụ có tính cách kỳ cục này cũng hơi đáng yêu.
Hai người ngồi trong phòng bệnh một lát rồi mới quay người trở về phòng bệnh.
Đầu bên kia, sau khi Vu Diễm My đi theo ba chị em ra khỏi viện liền gọi họ lại: “Chúng ta tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452858/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.