Đây là mức độ mà Lục Nghiên Tịch có thể chịu đựng được, cũng là giới hạn mà anh cả của Hoắc Vũ Khải có thể tha thứ.
Hoắc Vũ Khải chỉ hơi do dự một chút, sau đó đáp lại: “Được.” Hoắc Vũ Khải hiểu rõ thái độ của anh trai mình. Không biết tại sao mà cả nhà chỉ có mình anh ấy là không ưa nhà họ Lục và nhà họ Tư từ nhỏ.
“Em đi hỏi bác sĩ xem khi nào sẽ được xuất viện.” Nói xong, Lục Nghiên Tịch đứng dậy, để Hoắc Vũ Khải ở lại trông nom Lý Tang Du. Cô đi hỏi bác sĩ chính phụ trách chữa trị cho mẹ trước rồi lúc quay về mới vòng qua phòng làm việc của Mộ Bảo Vinh.
Cô khẽ gõ cửa.
“Vào đi.” Mộ Bảo Vinh không ngẩng đầu lên mà chỉ đáp một tiếng. Sau khi làm xong việc đang làm, anh ấy mới ngẩng đầu, nhìn Lục Nghiên Tịch đã thay đổi rất nhiều.
Cô mặc một chiếc váy ngắn màu trắng nhạt, kết hợp với sợi dây chuyền mặt trái tim màu nước biển rất được ưa chuộng trong năm nay. Cánh tay cô mảnh khảnh, da dẻ trắng nõn và xương quai xanh xinh đẹp, trông rất quyến rũ. Trong mắt Mộ Bảo Vinh thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, sau khi muộn màng nhận ra mình hơi bất lịch sự, anh ấy đẩy mắt kính lên: “Xin lỗi nhé.”
Lại nhìn chằm chằm người ta một hồi.
Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy mặt anh ấy hơi ửng đỏ.
Lục Nghiên Tịch không để ý, ngồi xuống xong, cô thấp giọng hỏi: “Bác sĩ Mộ, bệnh của tôi nếu không có tủy xương phù hợp thì có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452856/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.