Bầu không khí chợt lắng xuống, Lục Nghiên Tịch chuẩn bị về nhà họ Lục lấy quần áo để thay rửa, Lý Tang Du cần phải nhập viện, cô không dám lơi là.
Mà Lục Hương Cầm và Vu Diễm My cũng chuẩn bị về nhà.
Chu Nhã Khiết còn việc ở công ty nên cũng phải về rồi, nếu không ngày mai sẽ không thể hoàn thành được.
Lúc cô ấy áy náy nói với Lục Nghiên Tịch, Lục Nghiên Tịch còn an ủi mấy câu: “Nếu như áy náy thì sáng mang bữa sáng cho tớ.” Cô chỉ đùa vậy thôi.
Chu Nhã Khiết lập tức đồng ý, đưa Lục Nghiên Tịch về nhà họ Lục xong, cô ấy cũng về nhà.
Lục Nghiên Tịch vừa vào cửa nhà đã gọi giật Lục Hương Cầm đang lên tầng lại: “Cô, ai đun nóng dịch dinh dưỡng lên thế?”
“Hả? Dịch dinh dưỡng gì cơ?” Lục Hương Cầm quay đầu qua, cả mặt kinh ngạc: “Tôi cũng chẳng phải người không hiểu biết, sẽ cố tình sai người đun nóng dịch dinh dưỡng chắc? Lục Nghiên Tịch, đừng hắt nước bẩn lên người tôi, tôi không tới mức phải đi hại mẹ cô đâu.”
Còn nữa, bây giờ Lý Tang Du có cái gì đáng để hại nữa đâu?
Ba cũng chết rồi, mẹ thì như vậy, Lục Nghiên Tịch không nghi ngờ lời bà ta nói, bởi vì đây là nhà họ Lục, nếu là bà ta làm, tuyệt đối sẽ không nói toạc ra như vậy.
Nhưng Lục Nghiên Tịch vẫn nghi ngờ, đợi Lục Hương Cầm và Vu Diễm My về phòng, cô mới đi hỏi bác sĩ gia đình. Nhưng lời của bọn họ giống y như đúc với lời của Lục Hương Cầm, bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452853/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.