Lục Nghiên Tịch còn chưa kịp nói gì đã bị Tư Bác Văn lôi xềnh xệch xuống lầu. Trước khi đi cô chỉ có thể nhìn Hoắc Vũ Khải với ánh mắt xin lỗi.
Sau khi lên xe, từ đầu tới cuối Tư Bác Văn vẫn luôn xụ mặt. Rõ ràng không xảy ra chuyện gì nhưng anh lại như thể có thâm thù đại hận, đang lái xe mà tay siết chặt vô lăng.
Trong lòng Lục Nghiên Tịch hơi bất ngờ, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới khía cạnh kia. Cô ngồi trên xe cảm thấy nhàm chán nên lấy điện thoại ra nghịch.
Lúc tới nhà, mới mở cửa ra thì Vu Diễm My đã chạy ra đón, hoàn toàn không màng đến Lục Nghiên Tịch đang đi phía trước, lao thẳng về phía Tư Bác Văn ở phía sau. Sắc mặt của anh hơi khó coi, Vu Diễm My biết điều nhận lấy áo khoác của anh: “Bác Văn, anh mệt rồi phải không? Nước tắm đã chuẩn bị xong rồi.” Cô ta cười rất ngọt ngào.
Nếu là người đàn ông khác, có lẽ sẽ hơi hứng thú, nhưng đây lại là Tư Bác Văn.
Anh lạnh nhạt liếc nhìn Vu Diễm My một cái, chán ghét quay mặt đi: “Cút.”
Vu Diễm My sững người, nhìn Tư Bác Văn không hiểu sao lại nổi cáu, trong lòng lập tức thấy ấm ức.
Lớn bằng ngần này rồi mà cô ta còn bị người ta đối xử như thế. Lòng tự trọng bị tổn thương, cô ta lập tức xách túi lao ra khỏi biệt thự.
Trong nhà vắng bóng Vu Diễm My, yên tĩnh hơn rất nhiều. Dì Lý không muốn làm phiền họ bèn dứt khoát làm xong việc rồi xuống dưới lầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452828/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.