Nói xong, Lục Nghiên Tịch còn rất phối hợp, cô ôm bụng, dáng vẻ vô cùng khó chịu.
Tư Bác Văn cau chặt đôi mày kiếm, ánh mắt vốn nghi ngờ lại âm trầm thêm đôi chút: “Về nhà ngay lập tức.” Anh lạnh lùng nói rồi đi thẳng đến cửa văn phòng, trước khi vào trong còn không quên nhắc nhở: “Tôi không muốn vừa mới cưới được một ngày mà cô đã xảy ra chuyện đâu. Nếu không chẳng biết phải ăn nói như thế nào.”
Lục Nghiên Tịch bị dội cho một gáo nước lạnh, cô chỉ biết cười khổ, đứng dậy cầm thuốc bỏ vào trong túi xách rồi cầm lấy tài liệu, tan làm sớm về nhà nghỉ ngơi.
Buổi chiều ngày đầu tiên ở nhà, Chu Nhã Khiết cũng rất ân cần gọi điện thoại cho cô.
“Vu Diễm My lại đến văn phòng, lần này ở lại khoảng nửa tiếng. Lúc đi ra thì đầu tóc rối bù, chắc chắn đã làm chuyện hay ho gì rồi…” Chu Nhã Khiết nói tràng giang đại hải mà đầu dây bên kia chỉ ‘ừ’ một tiếng làm cô ấy cũng sốt ruột thay: “Cậu mà không cẩn thận, đến lúc hai người kia hợp lại lấy mất Lục Thị thì cậu định tính sao?”
“Tổng giám đốc hiện giờ của Lục Thị là Tư Bác Văn.” Nói cách khác, Lục Thị chính là của Tư Bác Văn rồi. Lục Nghiên Tịch cũng không biết vì sao mình có thể bình tĩnh đến vậy.
Kết thúc cuộc gọi với Chu Nhã Khiết, Lục Nghiên Tịch ôm trán day day thái dương một lúc rồi mới xốc lại tinh thần, viết tiếp bản kế hoạch dự án.
Gần đến giờ ăn tối Tư Bác Văn mới tan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452826/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.