Tư Bác Văn lái xe rất nhanh, nhanh đến nỗi Lục Nghiên Tịch thấy hơi khó chịu buồn nôn.
“Có thể lái chậm chút không?”
Nhưng người đàn ông hoàn toàn phớt lờ yêu cầu của cô, vẫn tiếp tục lao nhanh với tốc độ cao nhất.
Con đường phía trước đúng lúc đèn đỏ, Tư Bác Văn vội giẫm phanh. Cuối cùng Lục Nghiên Tịch cũng không nhịn được nữa mà nôn khan.
“Sao thế? Bây giờ thích người khác rồi, cảm thấy ghê tởm khi ở cùng tôi à?” Tư Bác Văn buông lời mỉa mai.
Tận sâu trong thâm tâm, Lục Nghiên Tịch cảm thấy vô cùng buồn bã trước lời mỉa mai của anh, nhưng ngoài mặt thì vẫn thản nhiên.
“Đúng đấy. Bây giờ chỉ cần ở bên cạnh anh thêm một giây thôi là tôi đã cảm thấy buồn nôn rồi.” Chỉ có cô mới biết, lúc nói ra câu này, trong lòng cô buồn bã nhường nào.
“Tốt lắm.”
Tư Bác Văn cười khẩy: “Lục Nghiên Tịch, cô giỏi lắm!”
Dứt lời, Tư Bác Văn giẫm mạnh chân ga, chiếc xe lao vụt đi như một cái bóng!
Sắc mặt Lục Nghiên Tịch tái nhợt, tất cả nỗi sợ hãi đều giấu trong cổ họng, không thể trút ra. Cô chỉ đành bám chặt lấy tay vịn, cảm nhận thần chết lướt qua hết lần này tới lần khác.
Đường núi ngoằn ngoèo.
Phòng tân hôn của cô và Tư Bác Văn nằm ở khu biệt thự cuối đường quanh núi. Nơi đó phong cảnh tươi đẹp, dân cư thưa thớt, đường xá lại thông thoáng. Ban đầu Lục Nghiên Tịch chọn chỗ này là vì nghĩ tới sở thích của Tư Bác Văn.
Nhưng sau khi họ đính hôn, Tư Bác Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452818/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.