Ngày sau đó, trời đất đảo lộn.
Cả cơ thể của Lục Nghiên Tịch chợt bay lên không, khi cô kịp phản ứng lại thì đã bị người đàn ông ném mạnh lên giường!
“Anh định làm gì vậy?” Lục Nghiên Tịch hoảng sợ không biết phải làm sao.
Tư Bác Văn hơi khựng người lại, sau đó lập tức vùi mặt vào giữa cổ cô, không nói một lời, cũng không kiềm chế sự tàn bạo của mình, Lục Nghiên Tịch khẽ run lên.
Lục Nghiên Tịch hoảng loạn dùng sức giãy giụa, miễn cưỡng ngăn cản sự đụng chạm của anh, trừng to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đè trên người mình: “Tư Bác Văn, gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình, đừng khiến tôi phải coi thường anh!”
“Hay cho câu gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình. Ha.”
Bỗng dưng cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, Lục Nghiên Tịch cố nén giọt nước mắt tủi thân, nghĩ tới việc đây là nơi anh và người phụ nữ khác đã từng ngủ với nhau, đáy lòng cô lại dâng lên cảm giác buồn nôn.
Cô nghe thấy Tư Bác Văn nói: “Lục Nghiên Tịch, cô nhớ cho kỹ đây, chỉ có tôi mới được nói kết thúc...”
“Cho dù là ai, dám động đến người phụ nữ của tôi, tôi nhất định sẽ khiến tên đó chết không được yên thân.”
Nơi đáy mắt Tư Bác Văn tràn ngập sự u ám, anh cắn lên môi Lục Nghiên Tịch như đang trừng phạt.
“Tư Bác Văn, anh bình tĩnh chút đi.”
Cô khó chịu nhích vai để thoát ra.
Lục Nghiên Tịch cau chặt mày, cố gắng nói lý lẽ với Tư Bác Văn: “Để Diệp Quỳnh Như của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452816/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.