Nhìn thấy thấy Trịnh Uyển Khanh hớt hải chạy về nhà, Tiêu Hà hơi khó hiểu.
Lúc nãy ra ngoài vẫn còn vui vẻ rạng rỡ cơ mà?
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Con không cố ý, không phải con cố ý đâu.” Trịnh Uyển Khanh đẩy Tiêu Hà ra rồi xông vào trong phòng.
Mọi chuyển xảy ra quá bất ngờ, cô ta thật sự không hề cố ý.
Cô ta chỉ muốn tới gặp ông cụ Lục để đòi công bằng thôi. Cô ta đã cố gắng như vậy, rốt cuộc không bằng Lý Tang Du ở điểm nào chứ?
Cô ta cũng không muốn ra tay. Không. Không phải cô ta ra tay, mà là ông cụ Lục tự làm tự chịu.
Trịnh Uyển Khanh tự an ủi mình như thế, cũng dần bình tĩnh lại.
Cô ta cũng chỉ chỉ nói mấy câu thôi mà, có liên quan gì đến cô ta chứ?
“Đừng lo lắng, không sao đâu.”
Lý Tang Du vỗ lưng Lục Huyền Lâm, Tịch Tịch và Mộ Mộ cũng ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh, không tới quấy rầy.
Bởi vì hôn mê nên ông cụ Lục bị đưa vào phòng cấp cứu.
“Ừ, anh biết.” Lục Huyền Lâm bình tĩnh vô cùng, là sự điềm nhiên mà ngày thường được trui rèn trên thương trường.
“Huyền Lâm, ông cụ thế nào rồi?”
Không lâu sau, nhà họ Lục cũng chạy vội tới, Lý Tang Du vốn định rời đi, sau lại nghĩ tới bây giờ cũng rất nhiều người đã biết chuyện rồi, cô cũng không cần phải tránh mặt.
Chờ ông cụ tỉnh lại sẽ muốn gặp cô.
Ba mẹ Lục hơi sửng sốt khi thấy Lý Tang Du, không ngờ cô sẽ ở đây.
“Cháu chào hai bác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452811/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.