Mẹ Lục cảm thấy mình thật sự là thất sách, chỉ đành đợi ở quán cà phê cách đó không xa.
Ngày đầu tiên cứ vậy mà trôi qua, ngoài việc cứ cảm thấy mình bị người khác nhìn trộm ra, những các khác Lý Tang Du đều cảm thấy khá tốt.
Còn vấn đề nhìn trộm này, Lý Tang Du cảm thấy có thể là người trong công ty trước kia từng ái mộ cô, tới quan sát cô.
Tuy suy nghĩ này có hơi tự luyến, nhưng ngoài điều này ra hình như không có cách nói khác.
6 năm trôi qua rồi, chắc chỉ là hoài niệm, không có ý gì khác, cô cũng không để tâm.
Bây giờ nên đi đón tụi nhỏ, trường mẫu giáo mà Lục Huyền Lâm tìm cho tụi nhỏ sẽ tổ chức cho phụ huynh đón các bé vào 3 giờ, rất thuận tiện cho nhân viên văn phòng như Lý Tang Du.
Mẹ Lục nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đến gần, nhíu mày lại, đi ra khỏi quán cà phê.
“Lý Tang Du?”
Có thể ở trường mẫu giáo gặp được người quen, là sự bất ngờ của Lý Tang Du, gặp được mẹ Lục thì càng bất ngờ hơn nữa.
Lý Tang Du khẽ mỉm cười, tỏ ý lịch sự: “Bác gái."
6 năm không gặp, Lý Tang Du vẫn dáng vẻ đó, gương mặt được thời gian bỏ quên, cho người khác cảm giác vẫn rất kiêu ngạo.
Chẳng trách Lục Huyền Lâm bị mê như điếu đổ.
Lông mày của mẹ Lục không giãn ra, nhìn sang nơi khác, lạnh lùng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Chuyện duy nhất bọn họ có thể nói chính là Lục Huyền Lâm, mẹ Lục chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452807/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.