Lý Tang Du không biết bên ngoài có người vì cô mà sợ sà sợ sệt, vì cô biết mình sẽ không sao, nên ngược lại cảm xúc trong lòng là làm sao mới có thể diễn vở kịch này càng thêm đặc sắc.
Cô sớm đã không phải Lý Tang Du ngày xưa, nếu còn bị loại kỹ xảo này tính kế, thì chịu thiệt nhiều như vậy có ý nghĩa gì?
“Nhưng mà thiệp mừng của tôi viết tiếng ta đó, Vui vẻ hạnh phúc, đúng không, Từ Bảo Ngọc.” Lý Tang Du nhìn sang Từ Bảo Ngọc, nụ cười không hề thay đổi, nhưng Từ Bảo Ngọc lại vô cùng hoảng sợ.
Lời đến bên miệng cũng không nói ra.
Cô ta biết Lý Tang Du đang lừa chị Thiến, muốn lập tức phản bác, nhưng trong vài giây cô ta khựng lại, chị Thiến đã hoảng loạn nói.
“Đương nhiên, là viết bằng tiếng ta, nhất định là do nhân viên viết nhầm, tôi nhất thời quên mất.”
Đây là Từ Bảo Ngọc nói với cô ta, Lý Tang Du vừa nói tên Từ Bảo Ngọc, cô ta lập tức cảm thấy mình bị bán đứng, trong đầu vô cùng hỗn loạn.
Chị Thiến có chút oán hận nhìn sang Từ Bảo Ngọc, lại thấy biểu cảm chấn động của cô ta.
Từ Bảo Ngọc bất đắc dĩ nhìn xuống đất, lắc lắc đầu với chị Thiến, sao ban đầu mình lại tìm cái đồ đồng đội heo này chứ?
Chị Thiến sững sờ, cô ta biết mình bị Lý Tang Du lừa, vô cùng tức giận, hai tay siết chặt, ánh mắt sáng rỡ ban đầu biến thành hận ý.
“Ồ, nhưng thiệp của tôi viết tiếng Anh mà!” Lý Tang Du nhìn nét phẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452781/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.