Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng trong phòng phục hồi chức năng cũng yên tĩnh lại, quần áo trên người Lục Huyền Lâm đã bị mồ hôi ra làm ướt dính chặt lên người.
Mặc dù đã đứng dậy được, nhưng vẫn cần phải dìu, Lục Huyền Lâm có chút phiền muộn, mở miệng cũng chỉ có thể nói được mấy từ.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
A Minh chỉ đợi câu nói này.
Anh ta không biết phục hồi chức năng đau khổ đến mức nào, nhưng lúc đó bác sĩ đã nhắc nhở anh ta, mỗi ngày chỉ cần phục hồi chức năng hai tiếng là được rồi, nếu như quá lâu cơ thể dễ không chịu nổi.
Mà Lục Huyền Lâm lại tăng gấp đôi, A Minh cảm thấy lát nữa mình phải đi mua một ít súp gà về bồi bổ cho Lục Huyền Lâm, sau đó còn phải tay chân nhanh nhẹn matxa cho anh.
Đúng là làm ba làm mẹ lại còn phải làm bảo mẫu, lo lắng cho số phận…
Thế nên A Minh lại bắt đầu tính toán xem lúc nào nên đề xuất chuyện tăng lương, nhưng lại nghe thấy giọng nói có chút khàn của Lục Huyền Lâm truyền đến.
“Tôi bảo cậu điều tra chuyện của Thái Vũ Hằng, cậu điều tra đến đâu rồi?”
A Minh nhìn Lục Huyền Lâm mặt không biểu cảm, mím môi, không biết phải nói như thế nào.
Bây giờ nói chuyện này thì có chút chật vật.
“Hả?”
Lục Huyền Lâm vẫn không ngừng truy hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Trông giống như chỉ nói một chuyện không quan trọng.
Mà lúc nãy ở trong phòng phục hồi chức năng, trong đầu Lục Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452777/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.