Bước ra khỏi trung tâm thương mại, Lục Huyền Lâm nhìn món quà mình tỉ mỉ chọn lựa trong tay, vô cùng hài lòng.
Lát nữa anh sẽ đến trường mẫu giáo gặp hai đứa trẻ đáng yêu Mộ Mộ và Tịch Tịch, tâm trạng thực sự hơi căng thẳng.
Vừa mới ngồi vào xe, Lục Huyền Lâm đã nhận được cuộc gọi điện thoại của A Minh gọi tới.
“Có việc gì?” Lục Huyền Lâm kết nối điện thoại, đeo tai nghe bluetooth lên rồi hỏi.
“Tôi quan tâm tổng giám đốc có mua được đồ hay không còn gì?” A Minh cười khà khà, nói.
Anh ta dám nói mình gọi tới xem trò hề chắc? Tổng giám đốc sẽ lột da anh ta mất.
Liếc nhìn món quà đặt ở ghế lái phụ, khóe miệng Lục Huyền Lâm hơi nhếch lên, trả lời nhẹ nhàng: “Ừ, mua rồi.”
A Minh cũng hơi bất ngờ với câu trả lời như vậy, còn nghi ngờ hỏi lại: “Mua được rồi ư? Tổng giám đốc có chọn kỹ không đấy?”
“Hửm? Cậu đang chất vấn tôi đấy à?” Lục Huyền Lâm hơi cao giọng lên, chất vấn A Minh bên đầu kia điện thoại.
Anh biết tên này gọi điện là không có ý tốt mà.
“Tôi nào dám chất vấn anh? Tôi lo lắng anh không có kinh nghiệm chọn đồ ấy mà.”
“Lo bò trắng răng.”
“Cái... Cái gì cơ?” A Minh dường như không hiểu.
Nhưng hiển nhiên Lục Huyền Lâm cũng không có ý sẽ giải thích cho A Minh hiểu, vừa đánh tay lái vừa nói: “Chuyện tôi bảo cậu điều tra, điều tra thế nào rồi?”
“Tổng giám đốc nói chuyện nào?”
“Chính là chuyện Thái Vũ Hàng.” Giọng Lục Huyền Lâm hơi trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452746/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.