Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng trái tim Lục Huyền Lâm vẫn là nhảy vọt một cái.
Lời của A Minh không còn nghi ngờ gì là nói cho Lục Huyền Lâm là Lý Tang Du còn sống.
“Bé trai đi cùng gọi là Lý Mộ, tên thường gọi là Mộ Mộ...”
Đứa bé Lý Mộ anh gặp ở nghĩa trang lại là con mình?
Sao anh lại hồ đồ như vậy, hôm nay không phải thanh minh, người đến nghĩa trang cũng không nhiều, lại là ngày giỗ của Bùi Lâm, nếu Lý Tang Du còn sống thì nhất định sẽ đến nghĩa trang.
Nghĩ đến đây, Lục Huyền Lâm hối hận suýt chút đập đầu vô tường.
Khó trách Mộ Mộ thấy ảnh chụp Lý Tang Du trên bia mộ lại giật mình như vậy?
Khó trách nhìn thấy tên ông nội lại có thể nhận ra?
Khó trách đứa bé kia luôn cho anh một loại cảm giác thân cận không cách nào nói rõ...
Tất cả đều đang ám chỉ cho anh, nhưng chính anh không phát hiện.
Lục Huyền Lâm ngửa cổ một cái, uống cạn nửa ly nước còn lại trong tay.
Nửa ly nước như linh đạn diệu dược khiến Lục Huyền Lâm bơm đầy máu sống lại đứng lên: “Đi thành phố C!”
Anh nhất định phải tìm tới cô!
Dù có phải hay không, anh muốn tận mắt thấy, chính miệng hỏi một chút, mới hết hi vọng.
"Tổng giám đốc, tôi còn chưa tra được chỗ ở của cô Lý Tang Du..." A Minh có ý là có thể lại cho chút thời gian hay không.
"Lập tức!" Lục Huyền Lâm cũng không chờ được nữa dù chỉ một giây đồng hồ.
"Rõ!"
A Minh đưa Lục Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452721/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.