“Khụ, Sếp Lục, cậu và Uyển Khanh cũng đã lâu rồi không gặp nhau, vất vả lắm hôm nay mới có cơ hội, có phải là...”
“Sếp Trịnh, ngày hôm nay chúng ta đến đây để bàn nghiệp vụ, nếu như không bàn, vậy thì xin tạm biệt.” Lục Huyền Lâm vừa mới nói xong thì muốn đứng dậy.
Nghe thấy anh muốn đi, Trịnh Uyển Khanh liền luống cuống: “Lục Huyền Lâm, anh sao vậy? Vẫn còn giận em hả? Em đã sửa đổi rồi, thật sự sửa đổi rồi, anh phải tin tưởng em.” Nói xong, hai mắt ngậm đầy nước mắt, nhìn có vẻ như là muốn rơi xuống.
Còn chưa tới một giây thì đã có một giọt nước mắt rơi tí tách trên mu bàn tay Lục Huyền Lâm.
Dáng vẻ đáng yêu như thế này làm cho Elise cũng là phái nữ cảm thấy nổi da gà.
Như vậy cũng có thể khóc hả?
Thật sự tưởng mình làm từ nước?
Làm màu quá đi thôi.
Elise thấy vậy, hàm răng ngứa ngáy, có một loại xúc động muốn bước lên đạp cho cô ta vài cái.
Lục Huyền Lâm rút tờ giấy ở trên bàn lau sạch nước mắt trên mu bàn tay, vô cảm nói: “Thời gian của tôi rất quý giá, muốn diễn trò thì cô tìm người khác mà diễn đi.” Nói xong, anh liền đi ra khỏi cửa.
Elise đi theo sát sau lưng anh, thiếu chút nữa là đã hét to một tiếng: sảng khoái quá!
“Lục Huyền Lâm, đừng đi, đừng đi mà...” Trịnh Uyển Khanh vội vàng nhào qua ôm lấy anh từ phía sau: “Đừng đối xử với em vô tình như thế, em chắc chắn sẽ thay đổi, chỉ cần anh cho em thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452719/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.