Không ai dám động đến sổ cái trong cửa hàng ngoại trừ cửa hàng trưởng, với khí thế này của Lục Huyền Lâm thì đừng nói đến sổ cái, cho dù là sổ sách bán hàng thì người này cũng phải ngoan ngoãn nộp ra.
Lý Tang Du có khá nhiều đồ trang sức, nếu là cái khác thì không sao, nhưng chỉ có cái này thì không được. Nó kế thừa mối quan hệ giữa hai gia đình.
Chưa kể đến việc miếng ngọc này đã được lưu truyền từ thời xưa, chỉ với lý do đây là thứ Bùi Lâm tặng cho cô trước khi chết thì đã không thể đo được bằng tiền rồi!
Tại sao Lý Tang Du lại bán một thứ quan trọng như vậy đi? Anh không đoán ra được, lẽ nào bị cửa hàng này trộm mất?
Nhìn vào giá ước tính trên bảng giá, chỉ vỏn vẹn có chín con số.
Cửa hàng trưởng vội vàng ôm sổ quay lại đưa cho anh.
“Không biết nguồn gốc đồ trang sức mà cũng dám đi mua linh tinh à? Vợ tôi có chiếc hoa tai giống hệt thế này! Tôi không cần xem sổ sách gì hết, gọi người phụ trách của các anh đến đây.” Cơn giận xông lên đỉnh đầu, Lục Huyền Lâm không muốn xem sổ sách làm gì nữa.
“Hả... Tổng giám đốc Lục... Tôi chính là người phụ trách...”
“Tôi không nói cửa hàng trưởng như anh, tôi muốn nói tổng giám đốc công ty anh kìa!” Lục Huyền Lâm nheo mắt thành một vòng cung nguy hiểm, nhìn chằm chằm gương mặt biến sắc của cửa hàng trưởng.
“Tổng... Tổng giám đốc Lục, chúng tôi thật sự không biết, chúng tôi không nhập chiếc hoa tai này!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452690/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.