Hà Thất Thất thường ngày vẫn luôn mỉa mai châm chọc cô nhưng đêm nay lại ngoan ngoãn ngồi im không nói một lời.
Lý Tang Du chợt nghĩ đến điều gì đó, nhưng ngoài miệng vẫn không đổi ý: “Nếu như bà Lục đã nói như vậy thì cứ giữ thế mà xưng hô đi, qua mấy ngày nữa tôi và Lục Huyền Lâm sẽ đường ai nấy đi rồi, không là gì của nhau nữa.”
Quả là gừng càng già càng cay, mẹ Lục ra vẻ tự nhiên vờ như không nghe thấy gì, lấy ra một chiếc hộp ngọc: “Mặt dây chuyền bằng ngọc này là bảo vật gia truyền đã qua nhiều đời của nhà họ Lục, bây giờ mẹ đưa nó cho con.”
Bao nhiêu năm như vậy không lấy ra, bây giờ sắp sửa ly hôn rồi lại lôi ra lấy lòng?
Muộn quá rồi!
“Không được đâu bà Lục, ít lâu nữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi. Mặt dây chuyền này cứ để cho Lý Uyển Khanh đi.”
“Tang Du à, con đừng nghĩ như vậy, thân phận con dâu trưởng nhà họ Lục này chỉ của một mình con thôi, không ai có thể thay đổi được điều này đâu.” Mẹ Lục vẫn chưa từ bỏ ý định: “Cho dù Lục Huyền Lâm có thích Lý Uyển Khanh đi chăng nữa, mẹ cũng không đồng ý cho nó bước vào nhà họ Lục. Hừ, ngay cả sinh con cũng không nổi thì cưới về làm cái gì? Con yên tâm, cả nhà nhất định sẽ đứng về phía con.”
Lý Tang Du không ngờ mẹ Lục còn biết được cả chuyện này, có thể thấy được bà ta quan tâm Lý Uyển Khanh đến nhường nào. Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452678/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.