Không biết cô đang xem gì mà lại cười không chút kiêng kỵ như vậy.
Lục Huyền Lâm chau mày, cũng không trách Lý Tang Du mà tiếp tục cuộc họp. Anh chỉ hơi di chuyển vị trí của mình, chắn camera lại không để cho Lý Tang Du ở trên giường bị lộ hàng, làm mọi người trông thấy.
“Còn chuyện gì nữa không?” Lục Huyền Lâm hỏi.
“Tổng giám đốc, lần này chúng ta nhất định phải thắng dự án đấu thầu. Có rất nhiều đối thủ mà thực lực cũng rất mạnh, Hoắc Thị đã lên tiếng, lần này không lấy được dự án núi Thanh Hạng thì sẽ không từ bỏ.”
“Cứ để họ nói, tôi muốn xem thử có mấy người có thể giành chuyện làm ăn với Lục Thị chúng ta…”
“Ha ha ha ha…” Tiếng cười của Lý Tang Du át cả giọng của Lục Huyền Lâm.
Mọi người trong phòng họp nào có ai không nghe thấy? Nhưng không ai dám lên tiếng cả, tất cả đều giữ im lặng.
Người khôn giữ mình là lời nói chí lý trên thương trường.
Bây giờ ai lên tiếng thì người đó xui xẻo, cũng đừng hòng giữ được bát cơm. Cho nên dù họ biết rõ chuyện này là như thế nào nhưng cũng chẳng có ai lên tiếng nói gì cả.
Lục Huyền Lâm khựng lại một thoáng rồi tiếp tục nói: “Cho dù họ đưa ra điều kiện gì, chúng ta cũng phải cao hơn…”
“Ha ha ha ha… Ha ha ha ha…” Lý Tang Du cười ngày càng lớn tiếng.
Anh đã không thể nhịn thêm được nữa rồi.
Lục Huyền Lâm không thể chịu đựng nổi nữa, gào lên với Lý Tang Du: “Trật tự chút đi!”
“Đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/452656/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.