“Thì ra người bắt cóc tôi là cô?”
“Vì sao cô lại bắt cóc tôi?”
“Rốt cuộc cô có ý đồ gì?”
Lục Nghiên Tịch buột miệng nói ra một loạt câu hỏi, sau đó lẳng lặng nhìn Ngụy Như Mai.
Ánh mắt hai người giao nhau, nếu ánh mắt có thể giết được người thì Ngụy Như Mai đã sớm giết Lục Nghiên Tịch trăm ngàn lần rồi.
Ngụy Như Mai nhìn Lục Nghiên Tịch với vẻ mặt hung dữ, người phụ nữ này đã cướp mọi thứ của cô ta.
“Muốn biết vì sao không?”
Ngụy Như Mai trợn mắt nhìn Lục Nghiên Tịch, trong mắt không có chút cảm xúc nào, giống như một chiếc máy lạnh ngắt, không có cảm xúc.
Cô ta chậm rãi nói: “Tất cả là do cô nên anh ấy mới đuổi tôi ra khỏi nhà, đều do cô."
Đến cuối cùng, giọng nói của Ngụy Như Mai từ bình tĩnh chậm rãi trở thành gào thét.
Cô ta nhìn thiếu nữ trên mặt đất với ành mắt hung dữ.
“Đó là cô tự làm tự chịu.”
Nhìn Ngụy Như Mai trước mặt, giọng điệu cứng nhắc và giọng nói lạnh lùng của Lục Nghiên Tịch lập tức tỏa ra khí thế.
Cô cả nhà họ Lục không thể là giả, loại khí thế bẩm sinh này không phải ai cũng có.
Ngụy Như Mai không kiềm chế được mà run sợ.
Sau đó Ngụy Như Mai nở nụ cười.
Cô ta lẩm bẩm nói: “Tôi mà lại sợ cô ư, haha, tình hình bây giờ, hẳn là cô rất rõ chứ.”
Sau đó Ngụy Như Mai dừng một lúc rồi lại nói: “Nếu cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/3006577/chuong-580.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.