Editor: YuuVân Khê được Sở Mặc ôm chặt vào trong lòng, tiếng nức nở trầm thấp vang lên đứt quãng.
Sở Mặc không thể không ôm cô chặt hơn.
Đầu cô vùi sâu vào trong lòng cậu, mái tóc đen dài lòa xòa phủ trên đôi vai trắng để trần. Cậu chỉ cần cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy búi tóc được cuộn lại như lốc xoáy của cô, nhìn xuống một chút nữa là có thể thấy xương bướm (*) của cô.
(*) xương bướm: có hình giống như con bướm, tạo nên phần giữa nền sọ. Phía trước khớp với xương trán, xương sàn, phía sau khớp với xương chẩm, hai bên khớp với xương thái dương, xương gò má và xương đỉnh. Mặt trên của thân xương bướm lõm xuống gọi là hố yên, chứa tuyến yên.
Đường cong cổ mịn màng mà trang nhã lộ ra bên ngoài, giống như là một món đồ sứ trắng tốt nhất. Cậu nương theo ánh trăng mà nhìn, liền thấy một cái nốt ruồi nhỏ màu đỏ ở sau gáy.
Phần áo trước ngực cậu bị nước mắt của cô làm cho ướt đẫm, nhưng cậu lại không để ý chút nào, còn đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng cô, lòng bàn tay ấm áp chạm vào tấm lưng mỏng manh của cô. Sở Mặc vụng về dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc, ai dám bắt nạt em, anh sẽ dạy dỗ người đó.”
“Không có chuyện gì cả, núi cao biển rộng thế nào anh cũng sẽ ở bên cạnh em. Đừng sợ, Tiểu Thiên Nga.”
“Nào nào, bộ dạng em trừng mắt mọi ngày với anh còn đẹp hơn, khóc thế này xấu muốn chết. Cho nên đừng khóc nữa.”
“Đừng khóc, em mà khóc như vậy người khác sẽ tưởng là anh không cần tới em nữa đấy.”
“Thôi nào, cho đến bây giờ anh chưa từng nghĩ sẽ không cần em, chỉ có em không cần tới anh thôi.”
Ngày thường cũng không thấy cậu thao thao bất tuyệt như vậy ở lớp, vậy mà bây giờ lại nói không ngừng trước mặt Vân Khê. Chỉ là không biết đang an ủi người khác hay là chọc người ta tức giận nữa.
Một hồi lâu sau.
Tiếng nức nở trong lòng cậu cũng bắt đầu ngừng lại, nhưng giọng dỗ dành cô lại chưa từng ngừng lại lúc nào.
Giọng nói của Sở Mặc hơi khàn vì nói chuyện liên tuc, khóe miệng cũng hơi nóng lên, cổ họng khô khốc lại còn hơi đau, nhưng cậu lại không hề để ý.
Chỉ hy vọng rằng người con gái ở trong lòng cậu có thể nhanh chóng ngừng khóc.
Tiếng nức nở đứt quãng truyền tới tai cậu, trong lòng cậu nóng bỏng như bị lửa thiêu đốt, đối với người trong lồng ngực mình lại càng luống cuống hơn.
An ủi một hồi lâu, rốt cuộc Vân Khê cũng ngừng khóc.
Nhưng cô chỉ vùi sâu vào trong lòng cậu mà không chịu ngẩng đầu lên.
Sở Mặc vuốt ve mái tóc dài trên đỉnh đầu cô, thở dài bất lực nói: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Cậu luôn bao dung và sủng nịnh vô điều kiện với cô.
Trời đã hoàn toàn tối, trong phòng thay đồ lại không bật đèn, tuy rằng không đến nỗi không thể nhìn thấy năm ngón tay xòe ra, nhưng tầm mắt vẫn chịu trở ngại không nhỏ.
Sở Mặc giơ tay muốn bật bóng đèn sợi tóc ở trên đầu.
“Đừng mở.” Giọng nói mang theo tiếng nức nở nhỏ của Vân Khê ở trong ngực Sở Mặc truyền đến: “Đừng bật đèn.” Cô buồn rầu nói.
“Để anh nhìn đôi mắt của em.” Sở Mặc nói với cô: “Khóc như vậy chắc chắn hai mắt đều sưng lên rồi, để anh nhìn một chút được không?” Cậu cố dịu giọng mà hỏi Vân Khê.
“Vậy cậu mở đi.” Giọng nói của Vân Khê hơi trầm: “Chắc chắn rất xấu.” Cô vẫn có chút để ý, bây giờ chắc chắn hai mắt đều sưng vù lên như mắt cá vàng rồi.
Nhất định là xấu muốn chết.
Sở Mặc đi mở đèn.
“Ngẩng đầu lên để anh nhìn.” Sở Mặc nói.
“Không muốn.” Vân Khê không chút do dự mà cự tuyệt. Lúc này cô thật sự muốn trở thành một con đà điểu, để như vậy có thể dùng lông vây lấy mình thật chặt. Cô vùi sâu vào trong lòng Sở Mặc, còn miễn cưỡng mà cọ cọ, mặc kệ nước mắt cùng nước mũi đều dính vào quần áo cậu.
Sở Mặc mạnh mẽ nâng cầm cô lên, động tác như mang theo hương vị trân thành, đáng tin cậy: “Đừng trốn tránh,” cậu nói.
Đầu của Vân Khê được nâng lên bằng đầu ngón tay của cậu. Đôi mắt đẫm lệ của cô lập tức rơi vào tròng mắt đen láy của cậu, trong đáy mặt cậu có thể nhìn thấy rõ sự thương xót nồng đậm với cô.
“Đừng khóc.” Cậu giơ tay lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt cô: “Nói anh nghe ai bắt nạt em.” Cậu dụ dỗ cô nói ra.
Chóp mũi của Vân Khê cũng đã phiếm hồng, gương mặt cũng bởi vì khóc thút thít trong một thời gian dài nên cũng đã đỏ ửng lên. Đôi mắt càng không cần phải nói, đỏ ửng cả một mảng. Trong hốc mắt phủ một tầng hơi nước, nước mắt vẫn còn đang rơi xuống, làm ai nhìn thấy cũng không thể không đau lòng vì cô.
Tuy cậu đã sớm chuẩn bị nhưng trái tim cậu vẫn co thắt lại, trong lòng cảm thấy đau đớn vô cùng.
Cậu cúi xuống hôn cô không chút do dự, đôi môi ấm áp in dấu trên những giọt nước mắt nơi khóe mắt phải, cậu muốn hôn để xoa dịu những phiền muộn trong tim cô.
Trái tim cô không khỏi rung động, nụ hôn này dường như không chỉ là hôn ở khóe mắt cô, mà còn như hôn ở trong lòng cô nhiều hơn.
Trái tim nóng bỏng của cô giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô nhẹ nhàng ưm một tiếng, cậu nghe vậy càng tăng lực hôn hơn.
Rồi đôi môi mỏng của cậu theo khóe mắt xuống đến mí mắt, đến lông mi, đến chóp mũi đầy đặn của cô, cuối cùng dừng trên đôi môi anh đào của cô.
Mà lần này, cô không giãy giụa và chống cự nữa.
Mùi bạc hà trong miệng cậu hòa lẫn cùng với mùi khói thuốc nhàn nhạt. Mặc dù nó rất nhẹ, nhẹ đến mức mũi cũng không thể ngửi được, nhưng cô vẫn nhạy bén mà nhận ra.
Rõ ràng nói với cô là sẽ bỏ thuốc, trong lòng cô miên man suy nghĩ.
Sở Mặc nhận ra cô không tập trung, vòng tay cậu sử dụng thêm lực ép chặt thân thể cô vào người mình. Eo cô bị cậu ôm chặt lấy, một vòng tay cũng có thể ôm lấy vừa vặn.
Làn da quanh eo mềm mại mà nhẵn bóng, ngón tay cái của cậu quyến luyến mà vuốt ve nó. Mà dường như nơi này là điểm mẫn cảm của cô, cô tinh tế ưm một tiếng, đầu ngón tay cậu lại có ý xấu mà tăng thêm lực nhanh hơn.
Đầu lưỡi cậu truy đuổi lưỡi cô, cô cố gắng trốn thoát, lại bị cậu mút mạnh hơn. Cậu khống chế lực rất tốt, dường như mang theo sự chiếm hữu không cho phép cô cự tuyệt, lại cũng không muốn làm đau cô.
Qua một hồi thật lâu.
Môi Sở Mặc rời khỏi môi Vân Khê. Dưới ánh đèn có chút lóa mắt, Vân Khê có thể thấy được ở nơi hai người vừa chia lìa có một sợi chỉ bạc trong suốt.
Một cảm xúc ái muội đột nhiên sinh ra, không khí đều trở nên nóng bức hơn.
Vân Khê nháy mắt liền đỏ mặt.
Sở Mặc nhìn cô không chớp mắt, cậu vươn ngón tay cái ra khẽ vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô, rồi lại cúi xuống lưu luyến hôn nhẹ hai cái.
Lúc này Vân Khê mới phản ứng lại.
Cô vô thức lui về phía sau hai bước, nhưng lại đụng phải bức tường lạnh lẽo.
“Đừng trốn tránh anh.” Sở Mặc ôm cả người Vân Khê vào trong lòng.
“Tôi không trốn tránh cậu.” Vân Khê nhỏ giọng cãi lại: “Cậu buông tôi ra.” Cô bắt đầu giãy giụa.
“Không buông.” Sở Mặc nói, cánh tay vô thức ôm lấy cô càng chặt hơn: “Thả ra em sẽ chạy mất.” Cậu nhẹ giọng nói.
“Tôi không chạy.” Vân Khê không còn khóc nữa, chỉ có chóp mũi vẫn còn hơi ửng hồng, giọng nói cũng trở nên trầm khàn hơn: “Thật sự không chạy.” Cô hứa hẹn với cậu.
Sở Mặc có chút không tin, cậu nhìn đôi mắt đỏ hồng của Vân Khê đang nhìn cậu dưới ánh đèn, miễn cưỡng mà nới lỏng vòng tay của mình ra.
Lần này Vân Khê thật sự không chạy trốn.
Vân Khê hỏi cậu: “Cậu tới đây làm gì?” Cô chớp hạ lông mi, hỏi cậu, đôi mắt cũng hơi mờ đi vì khóc quá nhiều.
Cằm cậu đặt ở trên vai cô: “Tới tìm em.” Nếu không còn tới đây để làm gì chứ.
Đôi tai của Vân Khê đỏ bừng lên: “Ồ, vậy sao cậu tìm được nơi này.” Chẳng lẽ cậu thần thông quảng đại như vậy sao? Rõ ràng cô chưa từng đề cập đến vị trí phòng tập múa của mình cho bất cứ ai.
“Bởi vì anh lợi hại.” Cậu có chút kiêu ngạo mà nói: “Chỉ cần là liên quan tới em anh đều biết.”
Vân Khê có chút hoang mang: “Vậy làm sao cậu biết được?” Cô ngây ngốc hỏi.
Sở Mặc bật cười, không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ nói: “Cô gái ngốc.”
“Vì sao lại khóc?” Sở Mặc thẳng thắn hỏi.
Lần này đến lượt Vân Khê không nói nên lời.
“Hử?” Sở Mặc đợi một lúc lâu cũng không nghe được câu trả lời.
“Chỉ là…Bị giáo viên mắng…Tôi luôn múa sai nhịp.” Vân Khê đỏ mặt, cúi đầu ngập ngừng nói: “Với lại, mọi người đều biết tôi luôn bị giáo viên mắng.” Trong giọng nói của cô tràn ngập sự mất mát và hối hận, cô nhớ lại những lời nói kịch liệt mà giáo viên dạy múa đã nói với cô vừa nãy, tim không khỏi đập thình thịch.
Còn có giọng nói thương hại cùng cười nhạo của những người bạn cùng học múa với cô.
Dù chỉ là một chữ nhưng cô cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Sở Mặc im lặng vài giây, sau đó bật cười lớn thành tiếng.
“Chỉ vì điều này thôi sao?” Cậu nghiêng đầu hỏi cô, trong giọng nói còn để lộ sự khó tin được.
“Hả?” Vân Khê ngây ngốc ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt tràn ngập sự bối rối.
“Chỉ vì điều này ở ngồi ở đây khóc nhè sao?” Sở Mặc chống tay lên bức tường ở trên đỉnh đầu cô, uể oải nói: “Chuyện này cũng đáng để khóc nhè à?”
Chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Vân Khê có hơi bực dọc, cô chau mày, ngẩng đầu nhìn cậu: “Chẳng lẽ không đáng sao?” Cô hỏi lại cậu.
Sở Mặc cười, cậu giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô, nói: “Đáng, đáng, Tiểu Thiên Nga nói cái gì cũng đúng.” Trong giọng nói đều là sự sủng nịnh và nuông chiều.
Vân Khê biết Sở Mặc đang trêu chọc mình, tức khắc có hơi tức giận, cô không muốn quan tâm đến cậu nữa.
Sở Mặc giải thích: “Thật ra từ lúc đi nhà trẻ anh đã bắt đầu luyện sao cho da mặt mình thật dày. Không quan trọng giáo viên mắng anh như thế nào, miễn là không đem ba mẹ anh ra để nói thì mắng thế nào cũng được.
“Đôi khi em sẽ không làm tốt điều gì đó, chỉ cần lần sau nỗ lực hơn là được. Đừng lo lắng, dáng múa của Tiểu Thiên Nga chắc chắn rất đẹp, múa sai cũng đẹp.”
“Anh nói thật, cho dù giáo viên mắng tàn nhẫn thì có sao chứ. Dù sao mắng cũng là mắng rồi, mình vẫn không mất gì cả, mắng rồi cũng có mất thêm miếng thịt nào đâu. Em cứ coi lời cô ấy nói là đánh rắm, đến lúc phân cần phun ra là phun ra thôi.”
“Bạn học biết được thì họ có thể làm gì chứ, mọi người chỉ là ghen tỵ với em vì em được làm vũ công chính thôi. Ai không có việc gì mới dùng đôi mắt để nhìn chằm chằm vào người khác, cũng không phải đại minh tinh trên TV mà không thể gây ra lỗi gì cả. Đừng khóc nữa.” Nói sau, cậu còn dùng lực mà chà sát hai má đỏ ửng của Vân Khê.
Vân Khê bị động tác của cậu làm cho bực dọc, hai má phồng lên giống con cá nóc.
Sở Mặc vụng về mà an ủi Vân Khê.
Vân Khê nhìn cậu, chợt nhớ đến những ngày tháng từ lúc mới khai giảng lớp 11 đến bây giờ.
Đúng là thật sự có người dù bị giáo viên mắng vẫn còn cợt nhả.
Đúng là thật sự có người có thể ngang nhiên mà không làm bài tập về nhà, ngay cả kỳ thi cũng thờ ơ.
Đúng là thật sự có người không hề quan tâm đến sự tồn tại của kết quả các kỳ thi, hơn nữa, còn có thể bình thản mà tồn tại trong lớp như một cao thủ võ lâm.
“Em chỉ cần là chính mình là được rồi.” Sở Mặc xoa đầu Vân Khê: “Đừng quan tâm đến những gì người khác nói.”
“Thật sao?” Vân Khê đã phần nào tin vào lời nói của Sở Mặc. Cô là cái người đặc biệt để ý đến những gì người khác nói, từng câu từng chữ đều có thể ảnh hưởng tới cô, khiến cô vô cùng để tâm.
“Thật.” Sở Mặc kiên trì dỗ dành cô: “Làm những gì em cảm thấy vui vẻ là quan trọng nhất.” Cậu hói: “Nếu múa ba lê làm em vui vẻ, em cứ múa đi. Nếu làm vũ công chính khiến em không được thoải mái, em không nhận nữa. Việc gì phải làm tổn thương đến bản thân mình như vậy chứ. Em chỉ có thể sống một lần, cho nên sống vui vẻ là quan trọng nhất.”
Vân Khê bị những lời của cậu làm cho xúc động, cô lẩm bẩm lặp đi lặp lại: “Tôi chỉ có thể sống một lần…”
Sở Mặc nói theo cô: “Đúng vậy, em chỉ có thể sống một lần, you only live once, là tên một bài hát của ban nhạc The Strokes.”
“Mà em, là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]