Editor: YuuKết thúc giờ thể dục, tốp năm tốp ba nữ sinh trở về phòng học.
Vân Khê lấy tập giấy ướt ở trong cặp sách ra lau mồ hôi, sau đó cũng đưa cho Trần Nhân và Lâm Manh Manh.
“Này.” Vân Khê mỉm cười nói: “Lau mồ hôi đi.”
Đột nhiên phía sau truyền đến mấy tiếng cười đùa. Là đám Sở Mặc, Đàm Thiên và Vương Kiêu Dương trở về lớp học.
“Mặc, mày cũng ở sạch quá rồi đó.” Giọng nói của Đàm Thiên truyền tới: “Đánh một trận bóng mà cũng phải thay quần áo sao.”
Vân Khê liếc nhìn Sở Mặc lấy một cái áo phông màu trắng từ trong ngăn bàn ra, sau đó cậu dùng tay gõ một cái thật mạnh lên trán Đàm Thiên, không kiên nhẫn nói: “Ai cần mày quan tâm.” Nói xong, cậu cầm theo cái áo phông đi ra khỏi phòng học.
Vương Kiêu Dương “chậc chậc chậc” rồi lắc đầu, cậu ta nhìn Đàm Thiên, học theo ngữ khí của câu “Ai cần mày quan tâm” mà Sở Mặc vừa nói với Đàm Thiên. Sau đó, còn bổ sung thêm một câu: “Mày cứ ăn cơm của mày, mặc quần áo của mày đi.”
Đàm Thiên nghe vậy thì dùng sức đánh Vương Kiêu Dương một cái thật mạnh, ngược lại Vương Kiêu Dương hoàn toàn không cảm thấy đau đớn gì, cậu ta còn cùng Đàm Thiên đùa giỡn với nhau.
Vân Khê và Lâm Manh Manh đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Trong lúc đùa giỡn, Đàm Thiên không cẩn thận va vào bàn học của Lâm Manh Manh làm sách vở của Lâm Manh Manh lập tức rơi hết xuống đất.
Vương Kiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-le-va-giay-bong-ro/3041657/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.