Một bộ phim cũ, giống như lôi từ thời nào đến, càng xem càng làm người ta bực mình. Hà Bồi xem được một nửa thì bắt đầu thấp giọng khóc, là một người đàn ông cũng không ngại mất mặt xấu hổ. 
“Đừng khóc, đều bị nhìn đấy!” Triệu Cẩn Ngôn hờn dỗi nói một câu. 
Hà Bồi vẫn khóc, bên cạnh đưa qua một cái khăn tay, cậu nhận lấy nắm trong lòng bàn tay; bên cạnh đưa đến một cái bả vai, cậu dựa vào tiếp tục khóc; bên cạnh đưa đến một đôi môi mềm nhẹ, cọ lên khóe mắt của cậu. 
Cậu sợ tới mức ngừng khóc. 
Trong bóng đêm hai đôi con ngươi sáng long lanh, sau đó, bộ phim kết thúc, cả phòng chiếu sáng bừng. 
Ai cũng không nói gì, trong trầm mặc một trước một sau đi ra rạp chiếu phim. Hà Bồi nghĩ, em làm hành động đột ngột như vậy, chẳng lẽ không có lời muốn nói? 
Chỉ là Triệu Cẩn Ngôn không nói lời nào, cậu cũng sẽ không không biết xấu hổ mở miệng hỏi. 
Mùa hè này, nhoáng một cái đã trôi qua. 
Năm Hà Bồi ba mươi tuổi, trở lại cố hương, lại gặp được Triệu Cẩn Ngôn trở về nghỉ ngơi, hai người rốt cuộc đi xem bộ phim thứ ba thuộc về bọn họ. 
Một người đàn ông đã kết hôn, đã ly hôn, một mình mang theo con trai năm tuổi về. 
Một người đàn ông không kết hôn, vẫn luôn bị cha mẹ cằn nhằn, không thể không quyết định trở về xem mắt. 
Ngày đó hai người ăn cơm đi ra ngoài tản bộ, dọc theo đường đi luôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-lan-xem-phim/3168309/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.