Ở một góc trong cùng của quán trọ ven đường vắng vẻ, Giang Trạch Lâm vừa ngồi nhai đậu phộng vừa nói: “Vậy ý của ngươi là ngươi cũng không muốn ở Tư Đồ phủ nhưng vì thua cuộc cho thành chủ nhà ngươi nên ngươi phải bất đắc dĩ ở cùng hắn?”
Cung Tiểu Khê ném đậu phộng vào mặt Giang Trạch Lâm: “Gì mà thành chủ nhà ta?”
“Hắn là tướng công ngươi, không phải của nhà ngươi không lẽ của nhà ta?”
Cung Tiểu Khê hốt cả nắm đậu phộng lên doạ, Giang Trạch Lâm sợ bị ném nữa nên lập tức đổi đề tài: “Ừ thì Tư Đồ thành chủ đó nhìn cũng nho nhã, thế mà lại chơi trò bắt ép người khác…”
“Không được nói xấu y.” Cung Tiểu Khê đập mạnh tay xuống bàn. Giang Trạch Lâm bất bình nói: “Này tiểu sư đệ, ngươi thế này cũng vô lý hết sức rồi. Ta nói sao thì ngươi cũng không vừa ý, vậy ngươi kể chuyện này cho ta biết làm gì?”
“Chỉ là buồn chán, muốn có người lắng nghe thôi.” Cung Tiểu Khê khổ não nói.
“Ta có cách này. Sỉ diện của nam nhân vô cùng cao. Ngươi nói ngươi thích người khác rồi, chẳng hạn như ta nè. Ta sẽ giúp ngươi đóng giả làm một đôi tình nhân thắm thiết. Hắn điều kiện tốt như vậy, chắc chắn sẽ không thủ tiết vì ngươi đâu. Một khi biết ngươi có người khác, hắn tự khắc sẽ rút lui và thả ngươi đi.”
“Sư huynh, cách mà ngươi có thể nghĩ ra sao ta lại không nghĩ ra? Lạc Kiếm đã thưa hết mọi chuyện với trưởng bối, giờ trưởng bối hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-lan-tron-tim/2614497/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.