Chương trước
Chương sau
Đây không phải là nụ hôn lướt qua rồi ngừng lại.

Giống tác phong bá đạo của Long Nhị gia, nụ hôn này dũng mãnh lại thâm nhập sâu

Cư Mộc Nhi sững sờ, bị Long Nhị giữ đầu, hôn thật sâu. Cư Mộc Nhi nghe thấy âm thanh giật mình giống như hít sâu không khí của mọi người xung quanh, còn có người khẽ kêu “Ối cha ối ối”… Cư Mộc Nhi cảm giác được bản thân mình bị Long Nhị ôm chặt vào trong lòng, cảm giác được đầu lưỡi, độ ấm và sức lực của bờ môi hắn.

Âm thanh ầm ĩ xung quanh, cho dù Cư Mộc Nhi không nhìn thấy, cũng có thể tưởng tượng được ánh mắt ném sang của mọi người. Nàng cảm thấy bên tai ong ong, mặt đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu. Nhưng Long Nhị ôm nàng chặt như vậy, nàng không thể cũng không dám đẩy hắn ra.

Nhiều người nhìn như vậy, nàng bỗng nhiên hiểu rõ ý của hắn.

Nàng dựa vào trong lòng hắn, tay nắm chặt vạt áo của hắn. Lúc này nếu nàng giãy dụa, nếu cho hắn một cái tát trước mặt mọi người, nàng không thể, sẽ không làm như vậy. Nàng nghĩ, hắn chắn chắn biết nàng sẽ như vậy.

Nếu muốn hủy hôn sự này, lúc này là cơ hội tốt nhất, nhưng phải dùng thể diện của hắn làm giá phải trả, nàng làm không được. Lén xử lý là một việc, trước mặt mọi người khiến hắn lúng túng là một chuyện khác.

Thế nhưng mà tại sao nàng phải như vậy?

Hóa ra là nàng để ý hắn sao?

Cư Mộc Nhi bỗng nhiên có chút muốn khóc, nàng làm mọi chuyện rối loạn. Lúc này Long Nhị buông nàng ra, hắn cúi đầu, nhìn cánh môi nàng bị hôn đến mức trơn bóng, nhịn không được dùng đầu ngón tay chọc chọc.

Cư Mộc Nhi vẫn nắm chặt lấy vạt áo hắn, Long Nhị phủ tay trên lưng nàng, nói: “Mười tám tháng giêng, ta dùng kiệu tám người khiêng, rước nàng vào cửa.”

Cư Mộc Nhi lại nhịn không được, nhào vào trong ngực hắn, nhắm mắt lại, nước mắt thấm trên ngực hắn.

Long Nhị cười, xoa đầu nàng, khẽ nói bên tai nàng: “Đừng suy nghĩ lung tung, an tâm làm người phụ nữ của Long gia ta, được không?”

Cư Mộc Nhi gật đầu, dùng sức gật đầu.

Buổi tối này, Cư Mộc Nhi trôi qua chóng mặt, nàng không biết sau đó bọn họ đi dạo trên đường bao lâu, nàng chỉ nhớ nàng không có gậy trúc, là Long Nhị luôn nắm tay nàng.

Nàng không tận mắt thấy hoa đăng treo trên đường phố có hình dạng gì, nhưng Long Nhị gặp cái thú vị sẽ nói với nàng, còn để nàng sờ. Hắn thậm chí còn mang nàng cùng đi đoán đèn, nàng nghe thấy tiếng náo nhiệt xung quanh, mọi người tranh nhau đoán đáp án, có chút thú vị khiến nàng cười suốt. Nàng không thích tham gia náo nhiệt, nhưng hôm nay đứng trong đám đông, đứng bên cạnh Long Nhị, nàng lại cảm thấy vui vẻ.

Thật sự là kỳ lạ, người mấy ngày trước trong lòng luôn buồn rầu, là nàng sao?

Lúc ăn cơm người luôn suy nghĩ từ hôn như thế nào là nàng sao?

Long Nhị vẫn nắm tay nàng, không buông ra. Người xem hoa đăng rất đông, Cư Mộc Nhi có thể cảm giác được đám người bên cạnh chen chúc, nhưng hắn vẫn luôn che chở cho nàng, không buông ra.

Nàng và hắn vậy mà không lạc đường.

Trên đường thậm chí còn có người tặng hoa đăng cho bọn họ, nói là chúc nàng và Long Nhị gia đầu bạc răng long. Long Nhị nhận, đưa cho nàng cầm. Cư Mộc Nhi xấu hổ, nhưng nhịn không được cười không ngừng.

Gả cho hắn.

Nàng nên tin tưởng trực giác số một của mình.

Mười tám tháng giêng.

Bầu không khí đón tết trong kinh thành còn chưa tan hết, hôn lễ của Nhị gia Long phủ lại làm cảm xúc của dân chúng thích tám chuyện trên kinh thành dâng lên mức độ cao nhất.

Toàn bộ Long phủ trang trí trang trọng, không khí vui mừng, lụa đỏ thẫm treo từ cửa chính đến đầu phố.

Cách ngày cưới còn rất xa, đã có khách đến thăm đưa lễ, tân lang Long Nhị gia một chút khách sáo cũng không có liền nhận lấy. Danh mục quà tặng dài xếp chồng lên nhau, khách khứa còn lôi kéo dò la gã sai vặt quản sự của Long phủ nhà khác đưa thế nào, sợ mình không đưa lễ tốt sẽ làm Long Nhị gia tức giận.

Còn có vài người đến tìm Long Nhị nói xin lỗi, nói là thời gian trước, quà tặng chuẩn bị chưa thỏa đáng, đưa trước một phần lễ mọn, mấy ngày nữa sẽ bổ sung sau. Long Nhị cười, theo tờ khai thu toàn bộ, không từ chối.

Trên thực tế, Long Nhị gia chẳng những không từ chối, thậm chí trong lòng hắn còn tính toán tốt sổ sách, để đẩy ngày cưới với Cư Mộc Nhi sớm lên, hắn tổn thất bao nhiêu, đây là việc được xem là rõ ràng công khai.

Lúc hắn cưỡi ngựa, dẫn kiệu hoa đi đón Cư Mộc Nhi, trên đường nghĩ ngợi, những thiệt thòi hắn phải chịu, nhất định phải lấy lại trên người nương tử nhà hắn.

Đợi nàng vào cửa, hừ hừ, hắn muốn nàng như thế nào thì nàng phải thế đó, hắn có thể gặp nàng mỗi ngày, bảo nàng dỗ dành hắn vui vẻ mỗi ngày, nếu nàng làm không được, hắn có thể trừng phạt nàng mà cây ngay không sợ chết đứng.

Uh, việc chỉnh đốn nàng, đêm nay hắn có thể bắt đầu.

Cư Mộc Nhi mặc giá y, che khăn voan, khẩn trương ngồi ở mép giường, chờ người phu quân có bàn tay ấm áp tới đón nàng vào cửa.

Nàng nghĩ nàng sẽ cố gắng làm nương tử tốt của hắn, nàng cái gì cũng nghe theo hắn, nàng muốn hắn vui vẻ. Nàng còn nghĩ, nàng sẽ tìm một cơ hội nói cho hắn biết bí mật của nàng. Chẳng qua là, đêm nay không phải là thời cơ tốt.

Nghĩ đến đêm tân hôn, nhớ tới mấy chuyện vợ chồng mà mẹ chồng và nàng dâu hàng xóm nói với nàng, Cư Mộc Nhi khẩn trương xoắn ngón tay.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng cười đùa ầm ĩ, tiếng nhạc, còn có tiếng chúc mừng. Các nàng dâu và bà tử ở bên cạnh kích động hỏi: “Tới rồi sao? Tới rồi sao?”

Tô Tinh từ bên ngoài chạy vào, lớn tiếng la lên: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Nhị gia đến rồi, tân lang đến rồi, nên lên kiệu hoa.”

Tim Cư Mộc Nhi đập loạn, Tô Tinh tới giúp nàng, mấy nàng dâu cũng vội vàng đi lên giúp đỡ. Mọi người vây quanh Cư Mộc Nhi đi ra cửa quán rượu, ngoài cửa đúng là cảnh tượng vui mừng, tiếng nhạc nhiều đến điếc tai, tiếng chúc mừng nối liền không dứt, Cư Mộc Nhi hơi chóng mặt, Cư ba ba kéo tay con gái, nước mũi nước mắt vui mừng nói: “Con gái, con gái…”

Cư Mộc Nhi muốn mỉm cười, muốn an ủi cha, lại phát hiện mình khẩn trương, nói không nên lời. Lúc này một bàn tay dày rộng nắm lấy tay nàng, cảm giác ấm áp kia khiến trái tim Cư Mộc Nhi bình tĩnh lại. Nàng nói mấy lời an ủi với Cư ba ba, Cư ba ba lôi kéo con gái, vừa khóc vừa vui mừng.

Cuối cùng, bà mối ở bên cạnh thúc giục nói thời gian đến rồi, lúc này Cư ba ba mới buông tay. Long Nhị nắm tay Cư Mộc Nhi, đưa nàng lên kiệu hoa, nửa người hắn cũng chen vào trong kiệu hoa, thừa dịp trong kiệu chặn ánh mắt của mọi người, hắn mở khăn voan của Cư Mộc Nhi ra, khẽ cười nói: “Để ta xem, có phải đến sát giờ, đầu óc nàng lại kích động gì đó đổi người trêu chọc ta không.”

“Ta đâu có biết nặng nhẹ như vậy.” Hắn còn đề phòng? Cư Mộc Nhi vừa bực mình vừa buồn cười: “Là ta, không thể giả được.”

Long Nhị cười, tâm tình rất tốt, hắn dướn người hôn cánh môi nàng một cái, nói nhỏ: “Rất tốt, rốt cục nàng cũng thuộc về ta rồi.”

Bỏ khăn voan xuống, hắn buông tay nàng, sau đó Cư Mộc Nhi nghe thấy âm thanh nói mấy lời may mắn, hô khởi kiệu của bà mối.

Kiệu hoa được nhấc lên, Cư Mộc Nhi choáng váng, vịn tốt, ổn định người. Nàng cắn môi, mặt có chút hồng.

Nàng nghĩ đến lời hắn nói, “Cuối cùng nàng cũng thuộc về ta rồi.” Nàng muốn cười, lại có chút không phục, nàng mới không sợ hắn.

Kiệu hoa lắc lư, đội nhạc đi theo, trên đường bà mối ca hát, Cư Mộc Nhi nhớ lại mọi chuyện từ lúc nàng và Long Nhị quen biết đến bây giờ, lần đầu tiên gặp mặt hắn hung hăng càn quấy châm chọc, khiến không nàng nhịn được hắt trà vào người hắn. Hắn bày tiệc khiến nàng mất mặt, nàng cũng không để hắn dễ chịu. Hắn trộm gậy trúc của nàng, nàng sẽ tặng đàn chế nhạo… Từng chuyện từng chuyện khiến nàng nghĩ đi nghĩ lại không nhịn được cười.

Sau khi bị mù, nàng thực sự thay đổi rất nhiều, không nghĩ tới gặp được một người khó chịu như vậy, khiến tính xấu của nàng lộ ra. Chỉ là nàng không thể phủ nhận, ở chung với hắn, nàng rất vui.

Kiệu hoa đi một mạch đến cửa chính của Long phủ thì dừng lại, Cư Mộc Nhi khẩn trương, nàng nghe thấy tiếng màn kiệu bị đẩy ra, sau đó là giọng nói của Long Nhị, rất đanh thép, hắn nói: “Đến rồi!”

Cư Mộc Nhi đưa tay, nàng nhìn không thấy, nhưng tay của nàng lại đặt đúng vào lòng bàn tay hắn. Bàn tay hắn dày rộng lại ấm áp.

Hắn nắm tay nàng, mang nàng ra kiệu hoa, hắn nắm tay nàng, dẫn nàng rảo bước đi vào cửa chính của Long phủ.

Tim Cư Mộc Nhi tâm lại đập loạn. Nàng bỗng nhiên nghĩ tới một câu: không có gì để báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp.

Sắp rồi, hắn chính là phu quân của nàng rồi.

Nàng nhất định phải làm nương tử tốt của hắn, nàng nhất định phải đối xử tốt với hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.