Vì Bảo Nhi, hôm đó Long Nhị tiến cung, cầu kiến Hoàng thượng.
Thấy hắn đến, rõ ràng Hoàng thượng rất vui vẻ, bày bàn cờ đòi hắn cùng chơi cờ.
Cuộc đời này, Long Nhị ghét nhất là cầm, bởi vì cả nước đều thích, mỗi hắn không hiểu, thật sự không mê nổi. Cái ghét thứ hai chính là cờ. Thật ra tài đánh cờ của hắn không tệ, nhưng mỗi lần chơi cờ cùng Hoàng thượng, nhưng cuối cùng toàn bị Hoàng thượng thỉnh cầu “vì nước xùy tiền”.
Dù rằng Long Nhị cũng dựa vào ơn của Hoàng thượng để buôn bán lời lãi không ít, thế nhưng bảo hắn bỏ tiền kiếm được vào túi ra ngoài chẳng khác gì cắt hắn một dao, hắn không chịu nổi.
Dần dà, Long Nhị cứ thấy bàn cờ là đau đầu, nhớ đến bạc của mình, gan hắn teo lại.
Có điều lần này Hoàng thượng không đả động gì đến tiền bạc. Ông ta cảm thấy hứng thú với bát quái canh của hôn sự của Long Nhị, hỏi liên tiếp mấy vấn đề liền: vì sao quen nhau? Vì sao đính hôn? Vì sao lại để ý một cô gái mù?
Long Nhị cũng thân quen với Hoàng thượng từ lâu, thật ra cũng không quá mức cấm kỵ, thuận tiện nói: “Ta hoành tráng hào hùng, tuấn tú lịch sự, có cô gái quan tâm ái mộ cũng là bình thường.”
Chuyện Long Nhị khoe khoang tự luyến khiến Hoàng thượng buồn cười: “Quả đúng là chuyện thường, nhưng khiến ngươi gật đầu lấy nàng lại là không bình thường. Ngươi thừa biết ngươi lề mề không chịu kết hôn khiến cho vài đại thần nhớ nhung,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-lan-ga/1915883/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.