Chương trước
Chương sau
Vân Thanh Hiền ngày ngày bận rộn, không có thời gian. Đinh Nghiên Hương thường ngồi một mình trong phòng, tâm tình lại không tệ lắm. Bởi cô ta biết cửa ải nguy hiểm nhất đã qua rồi. Từ bây giờ, tướng công lại bận rộn, nghĩ là con đường làm quan rộng mở, được xem trọng.

Tướng công không thể ở bên, cô ta sẽ tự tìm vui. Vì thế, hôm đó, cô ta dẫn nha hoàn cùng ra phố chọn mua son phấn, đồ mới. Khi dừng chân uống trà, cô ta nghe thấy tiếng đôi vợ chồng trẻ cãi nhau.

Nội dung cãi nhau lại là về Cư Mộc Nhi.

Đinh Nghiên Hương nghiêng đầu nhìn. Cô ta biết người đàn ông kia, đó chính là thanh mai trúc mã của Cư Mộc Nhi – Trần Lương Trạch, còn người mắng anh ta vì anh ta quan tâm đến Cư Mộc Nhi chắc là vợ anh ta – Trần Liễu Du.

Câu chuyện cũng không có gì thú vị, chẳng qua là Trần Lương Trạch mang nước hoa quả sang cho bố Cư Mộc Nhi, chỉ nhìn một cái. Trần Liễu Du lại cho rằng tướng công nhà mình còn vấn vương người cũ, có hoa quả lại không cho con mình ăn mà mang cho người chẳng can hệ gì. Chẳng qua là nhớ nhung Cư Mộc Nhi, muốn hỏi thăm tình trạng của nàng.

Đinh Nghiên Hương nhìn Trần Liễu Thị hung hăng, không khỏi cười nhạt. Vẻ mặt người đàn bà ghen tuông thật sự xấu xí.

Trần Liễu Du mắng mấy câu khó nghe, dường như không hết được giận nhưng vẫn phất tay áo bỏ đi. Trần Lương Trạch theo gót phía sau. Hai người càng đi càng xa.

Đinh Nghiên Hương nhìn bóng lưng bọn họ, yên lặng ghi nhớ.

Khi Đinh Nghiên Hương còn đang sống thảnh thơi, Đinh Nghiên San và mẹ phải chống đỡ với cuộc sống sau khi bố bị hạ bệ, người làm bỏ đi. Nếu như nói chuyện bọn cướp chỉ ra rằng người nhà cô ta là kẻ chủ mưu vụ bắt cóc khiến cô ta trưởng thành, vậy thì chuyện bố cô ta là quan tham bị bỏ tù khiến cô trở nên mạnh mẽ hẳn.

Cô ta an ủi mẹ mình, quát mắng mấy di nương đang gào khóc, bàn chuyện với ông ngoại, ứng phó với đủ loại tin tức kéo đến, quản lý người làm, xốc lại Đinh phủ.

Cô ta cùng quản sự kiểm tra lại tình hình tài chính của phủ, cho hơn nửa tôi tớ, hộ vệ của Đinh gia nghỉ, chỉ để lại một nhóm trung thành.

Cô ta cũng bắt được tên hộ vệ bị Đinh Nghiên Hương mua chuộc, sau khi tra hỏi thì tên kia khai hết nhưng cũng chỉ biết rằng tiểu thư bảo mình canh chừng, theo dõi hành vi của các hộ vệ khác, bảo đảm người ta sẽ không phát hiện ra cô ta lén lút vào thư phòng mà thôi. Những thứ khác hắn ta không biết gì hết.

Đinh Nghiên San ngồi một đêm trong phòng mình. Hôm sau, cô ta trang điểm, dùng quan hệ, vào đại lao của Hình bộ để gặp Đinh Thịnh. Có một số việc, cô ta vẫn nghĩ rằng không thể mở miệng với bố mình, nhưng giờ khắc này, nhất định phải hỏi.

Ngày Đinh Nghiên San vào đại lao, Long phủ xảy ra chuyện lớn.

Cư Mộc Nhi vừa tỉnh giấc ngủ trưa, Tiểu Trúc hầu hạ nàng rửa mặt, chải đầu. Long Nhị cứ nhảy ra nhảy vào góp vui, đòi muốn vẽ mày cho Cư Mộc Nhi.

Cư Mộc Nhi cười. Lần nào Long Nhị vẽ mi cho nàng cũng hỏng bét. Nếu không phải đòi vẽ, đòi tắm, thì lại lôi tóc nàng ra nghịch, đòi tập luyện kiểu tóc của nàng, cuối cùng khiến cho nàng trông người không ra người, quỷ không ra quỷ, Tiểu Trúc nhìn mà giật mình. Nếu không còn gì thì lại lôi lên giường.

Lần này, Long Nhị ngập tràn tự tin, nói sẽ vẽ cho Cư Mộc Nhi thật đẹp đẽ.

Về cái này, Cư Mộc Nhi không có một chút lòng tin nào. Có điều tướng công của nàng có hứng, nàng cũng chỉ còn cách phối hợp mà thôi. Nhưng ngồi mãi mà Long Nhị chẳng vẽ đẹp, Cư Mộc Nhi đành kiếm chuyện nói.

“Tướng công, hai hôm nay sao không đến cửa hàng?”

“Nắng to như vậy, nàng muốn cho tướng công cháy thui mà không đau lòng à?”

“Chuyện làm ăn kia thu xếp ổn không? Nếu tướng công kiếm ít, chẳng nhẽ tướng công không đau lòng?”

Một ngón tay chọc lên gáy nàng: “Tướng công của nàng mê tiền thế sao?”

Cư Mộc Nhi chớp chớp mắt, không dám nói “đúng thế”, lại nói: “Tướng công, ta biết vì sao chàng vẽ mi hai bên không đều nhau rồi.”

Long Nhị ngừng tay, nhìn hai bên lông mày lệch nhau, nhăn nhó. Đúng là hắn không vẽ đều.

“Vì sao?” Thật ra hắn không muốn biết, hắn chỉ hỏi chút thôi.

“Bởi vì tướng công cứ nhìn bàn tính, hạt trên bàn tính cứ lên lên xuống xuống, vì thế tướng công không vẽ đều được.”

Long Nhị ném bút đi, “hừ” một tiếng định bỏ đi.

“Tướng công không vẽ nữa?” Cư Mộc Nhi sờ lông mày, nghỉ được rồi hả? Long Nhị lại quay về, tay cầm khăn ướt, cố gắng lâu sạch hai bên lông mi to nhỏ không đều kia, sau đó lại cầm bút tiếp tục vẽ.

Cư Mộc Nhi thở dài. Nàng đã hẹn Tiểu Trúc và Bảo Nhi chơi người mù bắt cá, giờ thì ngồi vẽ không biết đến lúc nào.

“Vẽ đến khi hợp lý thì thôi.” Long Nhị biết thừa nàng nghĩ gì, bực bội nói.

“Vậy nhỡ một to một nhỏ thì làm thế nào?” Cư Mộc Nhi mặc kệ nhiệt tình của hắn, dội cho gáo nước lạnh.

Long Nhị dừng tay lại. Không chỉ một to một nhỏ, còn là một bức vẽ tầm thường, sao giờ?

Long Nhị cảm thấy không vui. Rõ ràng hắn đã cầm bút vẽ rất hợp lý, ai biết vẽ mày lại khó như vậy? Hắn đã lén nhìn đại ca vẽ mày cho đại tẩu, “phệt phệt” hai nét là xong sao được?

Long Nhị lại hì hục lau lông mày Cư Mộc Nhi đi.

Bỗng Cư Mộc Nhi bật cười: “Tướng công, hóa ra chàng không chỉ không chơi cầm, vẽ cũng không tốt lắm nhỉ.”

Long Nhị nói: “Hừ, bản lĩnh quản giáo nương tử của ta là hay nhất. Nàng có muốn thử chút hay không?”

Cư Mộc Nhi bĩu môi không nói. Long Nhị không viu, thẳng tay phệt hai cái, khoa chân múa tay làm bừa. Hắn nghĩ dù sao cũng phải lau, cứ tập cách làm đi đã.

Hóa ra lại vẽ xong được.

Trên dưới hợp lý, trái phải tinh tế, có độ cong, có tỉ mỉ. Long Nhị hớn hở, cực kỳ tự mãn với “bức tranh” hắn vừa “phệt” ra. Hắn hôn chụt lên môi Cư Mộc Nhi, tuyên bố: “Được rồi, nhìn đẹp phết.”

Cư Mộc Nhi giật giật lông mày, thực sự không có chút lòng tin nào. Có điều xong là được rồi. Nàng có thể ra ngoài chơi với Tiểu Trúc và Bảo Nhi chưa? Kết quả, Long Nhị lại nói: “Dù sao cũng còn thời gian, chi bằng ta giúp nàng lau son cho sạch sẽ.”

Lau son? Sao hắn rảnh rỗi đáng sợ vậy? Mất mối làm ăn à? Cư Mộc Nhi sợ đến nhảy dựng: “Tướng công!”

“Có chuyện gì?” Long Nhị chăm chú mở hộp son.

“Không, là thế này, tin tức Huyền Sơn cũng về, tin tức từ thành Đông Dương cũng đã về. Chuyện này chúng ta cũng đã nghĩ thông, giờ nên làm gì tiếp?”

“Không phải nói đã để ta giải quyết hết, nàng yên tâm dưỡng sức đi sao?”

“Vậy cũng phải cho ta biết chàng tính toán thế nào, lần nào hỏi chàng cũng không nói. Ta biết bây giờ tình thế phức tạp, Đinh đại nhân ngồi tù, Vân đại nhân lại tốt đẹp. Dù chúng ta đã nghĩ thông nhưng cũng chưa có bằng chứng gì chính xác cho vụ án, nếu anh ta cũng đối phó với chúng ta như bố vợ mình thì chúng ta phải làm thế nào?”

Long Nhị ngồi xổm trước mặt Cư Mộc Nhi, nắm tay nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Mộc Nhi, nàng tin ta không?”

“Tin.” Cho nên nàng không tham gia, nàng chỉ uống thuốc tĩnh dưỡng ngày qua ngày.

Long Nhị thỏa mãn, gật đầu: “Nàng phải tin ta. Ta nhất định sẽ cho những kẻ đã làm nàng bị tổn thương phải chịu trừng phạt nghiêm khắc.”

“Còn phải trả lại trong sạch cho Sư tiên sinh nữa.”

“Được.” Cái đó là phụ, báo thù cho vợ mới là chính.

Long Nhị lại phết một nhát lên mặt Cư Mộc Nhi, càng nhìn càng thấy mình vẽ đẹp. Hắn cười cười, đang định nói gì thì Lý Kha vội vàng vào báo: “Nhị gia, đại nhân phủ doãn và Vân đại nhân ở Hình bộ dẫn quan binh đến.”

Long Nhị nhướn mày, liếc nhìn Cư Mộc Nhi, từ từ hỏi: “Có chuyện gì?”

“Nói là…” Lý Kha nhìn Cư Mộc Nhi, lắp ba lắp bắp, “nói là muốn dẫn phu nhân về điều tra vụ án.”

“Hả?” Cư Mộc Nhi kinh ngạc, “Điều tra vụ án nào?”

“Vụ án giết người ở quán rượu nhà phu nhân.”

Cái đêm đốt quán rượu đã từ một năm trước, là tháng Chín năm ngoái, giờ lại lôi ra nói?

Cư Mộc Nhi kinh ngạc, lại thấp thỏm. Nàng nắm gậy chống, theo Long Nhị cùng Vân Thanh Hiền và Khâu Nhược Minh đi.

Phủ doãn Khâu Nhược Minh biểu tình khó đoán, nhưng rất cứng rắn nói với Long Nhị: “Ngày Hai Tám tháng Chín, có một người con gái chết cháy ở quán rượu, thân phận không rõ ràng. Nay bắt được hai người đàn ông. Trải qua lấy cung, gần đây hai tên đó cũng khai rằng chuyện này do Nhị phu nhân của Long gia sai bảo, để bọn họ đứng núp trong cây cối quanh căn phòng nhỏ đó, giết một cô gái tên Lâm Duyệt Dao. Không ngờ Lâm Duyệt Dao lại phát hiện ra, chạy trốn vào căn nhà phía sau quán rượu. Hai tên này phát hiện ra biến cố nên gọi người giúp đỡ, ai ngờ lại gặp phải hộ vệ của Long gia. Lâm Duyệt Dao cầu cứu phu nhân ở trong phòng, thế là phu nhân tranh thủ cơ hội giết nàng luôn. Khi đó mới thành vụ án một mạng người. Khám nghiệm tử thi cho thấy rõ rằng Lâm Duyệt Dao vốn bị độc gây thương tích trước, sau đó mới bị dao găm làm mất mạng. Hung khí tương đồng với gậy chống của Nhị phu nhân. Để che giấu, phu nhân đốt lửa thiêu phòng, hủy bỏ chứng tích.”

Cư Mộc Nhi nghe mà hoảng sợ. Sao chuyện lại bị bóp méo đến mức này?

Long Nhị giận dữ: “Một lũ nói bậy. Bọn trộm cướp trong giang hồ, đến lúc sắp chết lại nói lung tung để giữ mạng, đổi trắng thay đen. Rõ ràng ban đầu, bọn chúng thấy quán rượu không người, muốn vào cướp tiền, lại gặp hộ vệ của Long gia đi qua nên mới có đánh nhau. Kẻ chết trong phòng Cư Mộc Nhi là kẻ đồng lõa, cũng là kẻ đốt lửa, những cái đó khi trước đại nhân đã điều tra rồi mà? Mộc nhi muốn giữ mạng mình nên mới phải ra tay. Lúc nàng đang trong nguy kịch thì ta tìm thấy. Cái này đại nhân cũng biết, sao giờ lại bị cắn ngược một cái.”

Khâu Nhược Minh đáp: “Nhị gia, hai tên kia mang tội giết người là thật, nhưng dù là người của phủ hay không thì kết luận cho tội bọn chúng vẫn như nhau. Sao phải nói bậy, ngậm máu phun người?”

Long Nhị cười nhạt: “Uổng công ông nói đúng. Mộc nhi nhà ta muốn giết kẻ nào còn phải bỏ tiền ra mua người sao? Thám tử hộ vệ của Long phủ chết hết sao?”

“Tướng công chớ nói bậy.” Cư Mộc Nhi vội vàng chặn lời Long Nhị. Gần đây, cả nước đang điều tra vụ án của Hình bộ. Long Nhị nói linh tinh sợ sẽ mang phiền phức.

Khâu Nhược Minh ho khan hai tiếng, cũng để nhắc nhở Long Nhị nói năng cẩn thận, lại nói tiếp: “Lúc phạm án là lúc Nhị phu nhân vừa bị Nhị gia bỏ, Nhị gia có nhớ không? Nếu tính toán cẩn thận, khi đó Long Nhị phu nhân không có ai nương tựa ở quán rượu, tinh thần cũng suy sụp, nhất thời kích động gây chuyện cũng hợp lý. Hơn nữa, nếu Lâm Duyệt Dao thuê kẻ giết người, Nhị phu nhân không nhìn được gì, sao có thể trốn được? Cái này cũng là chuyện không bình thường?”

“Nói gì mà không bình thường, sự thực là như thế. Mộc nhi nhà ta thông tuệ hơn người, đại nhân đã biết.”

Khâu Nhược Minh nghe lời này thấy không ổn. Ông ta ho khan một tiếng, lại nói: “Bản quan tin rằng nếu Long Cư thị muốn dùng người của Long phủ để làm chuyện không hợp pháp, đương nhiên sẽ bị Nhị gia răn dạy. Vì thế, bất kể tình hình thế nào, nếu muốn giết người, chỉ có thể dùng người ngoài.”

Long Nhị cười nhạt: “Đại nhân thật là tốt, nói Long Nhị ta tuân theo pháp luật, quản lý việc nhà. Xin hỏi đại nhân, chỉ bằng lời nói của hai tên giặc cỏ này mà đã muốn định tội của Mộc nhi nhà ta sao? Công lý ở đâu? Nếu nói Mộc nhi nhà ta muốn giết Lâm Duyệt Dao, động cơ là gì?”

Khâu Nhược Minh nói: “Cũng không phải là định tội, chỉ là nhân chứng vật chứng ở đây, theo luật pháp, xin mời phu nhân về phủ nha để thẩm vấn. Về phần động cơ, hai tên tội phạm khai rằng khi làm thuê chúng đã hỏi phu nhân, phu nhân lập lờ. Bọn chúng sợ rước họa vào thân nên lén lút quan sát trước khi hành sự. Có lẽ là vì Lâm Duyệt Dao phát hiện ra Long Nhị phu nhân có một cuốn cầm phổ tuyệt thế, mà cầm phổ này lại liên quan đến vụ án mạng kinh thiên động địa nhiều năm trước. Nhưng cụ thể là gì thì chúng không nghe rõ. Sau đó, phu nhân lại tỏ ra sốt ruột, bỏ thêm tiền, bọn chúng thấy tiền thì sáng mắt, cuối cùng nhận làm việc này. Vì vậy, căn cứ theo lời khai, Long Nhị phu nhân dùng tiền để giết người diệt khẩu.”

“Một đám nói bậy.” Long Nhị hướng ánh mắt như dao về Vân Thanh Hiền.

Vẻ mặt Vân Thanh Hiền lạnh lùng băng giá, anh ta hơi cau mày nhưng không nói gì. Long Nhị cũng không nhìn ra anh ta đang nói gì.

“Nhị gia.” Mặc dù Khâu Nhược Minh là phủ doãn, lại dẫn quan binh đến, nhưng ông ta cũng không thể không khách khí với Long Nhị, “Xin Nhị gia yên tâm, nếu phu nhân bị oan, bọn ta sẽ tra ra chân tướng, trả lại sự trong sạch cho phu nhân. Chỉ là hôm nay, làm phiền phu nhân đi một chuyến.”

“Nếu không đi thì sao?” Long Nhị ngang ngạnh nói, chắn trước người Cư Mộc Nhi. Đây đâu phải là đi hỏi chút chuyện, trò chuyện linh tinh đâu? Đây là án mạng, đến phủ nha rồi phải vào đại lao. Để ra được thì phải tra xét đàng hoàng, xác nhận vô tội mới được thả ra.

Thiết tổng quản, Dư ma ma, Phượng Vũ, Long Tam đều ở đó, đứng quanh Cư Mộc Nhi. Hộ vệ Long phủ vây quanh tầng tầng lớp lớp. Nhà lao hiểm ác, sao có thể để phu nhân đi đến đó?

Vân Thanh Hiền chưa phải nói gì, chỉ thấy mặt Cư Mộc Nhi sợ đến trắng bệch.

Khâu Nhược Minh than thở: “Nhị gia, ta biết Long Nhị phu nhân có thân phận đặc biệt. Hôn sự của nàng là do đích thân Thái hậu chỉ định, vì thế ta cũng không dám lơ là sơ suất. Vì thế, ta đã bẩm báo Hình bộ, đưa cả hung khí, lời khai, hồ sơ lên trên, có lời truyền của Hoàng thượng ta mới dám dẫn người đến.” Ông ta dừng lại một chút, bước lại gần, nhỏ giọng nói với Long Nhị, “Nếu phu nhân không đi, sợ là toàn Long phủ khó được yên ổn.”

Cư Mộc Nhi nghe mà lạnh cả người.

“Tướng công.” Nàng vô thức tìm tay Long Nhị. Long Nhị quay người lại, nắm tay nàng.

“Ta…” Tim Cư Mộc Nhi đập rất nhanh, “Ta đi cũng được. Chỉ là đối chất với bọn họ thôi, ta không làm gì, bọn họ không kết án oan cho ta được.” Lời nói không lộ chút lo lắng nào.

Vốn việc nói là kẻ cướp vào trộm tiền cũng không chặt chẽ. Nào có năm tên sát thủ giang hồ chuyên săn thưởng nào lại đi vào cướp tiền một quán rượu. Chỉ có điều Long Nhị đã che giấu hết mọi chuyện. Hôm nay lại nhảy ra, nói ngược lại hết mọi chuyện, khiến chuyện nghe hợp lý hơn.

Phải đối chất thế nào? Phải cãi lại thế nào?

Trừ phi nàng nói hết ra. Nói rằng đó không phải Lâm Duyệt Dao, là kẻ giả mạo. Vậy làm sao nàng biết được đó là Lâm Duyệt Dao giả? Lâm Duyệt Dao thật ở đâu? Tại sao lại có người giả làm Lâm Duyệt Dao? Làm sao nàng lại biết? Vì sao Lâm Duyệt Dao giả muốn giết nàng? Cầm phổ tuyệt thế đó là cái gì? Liên quan gì đến vụ án chết người mấy năm trước? Tại sao mọi chuyện lại xảy ra?

Trước khi tìm được bằng chứng rõ ràng, nếu nói hết ra sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Vụ án này còn do Vân Thanh Hiền thẩm vấn. Cư Mộc Nhi nghiến răng, nàng đã dự đoán bao nhiêu khả năng, nhưng giờ nàng không biết phải chứng minh thế nào?

Nếu một ngày nọ khai Lâm Duyệt Dao ra, khai Nhã Lê Lệ ra, khai cụ già ở thôn Mai Lâm ra,… bất kỳ ai biết chuyện cũng sẽ gặp nguy hiểm. Không có vật chứng, không có nhân chứng, nàng chứng minh thế nào?

Trời nắng chang chang mà Cư Mộc Nhi thấy rét run. Âm mưu thế này khiến nàng không kịp trở tay, nàng phải đối phó thế nào?

Lúc này, một cảm giác ấm áp bao bọc nàng. Long Nhị thoải mái nói với nàng: “Mộc nhi, nàng tin ta, nhất định ta sẽ khiến nàng bình an vô sự.”

Cư Mộc Nhi luống cuống gật đầu.

Khâu Nhược Minh thấy Long Nhị có vẻ mềm hơn, thở phào một cái, phất tay với bộ khoái. Bộ khoái tiến lên, định gông Cư Mộc Nhi lại thì Long Nhị trợn mắt, dọa bộ khoái lùi lại hai bước.

“Ai dám đụng vào nàng!”

Không ai nói gì. Bộ khoái nha dịch nhìn Khâu Nhược Minh, quan binh nhìn Vân Thanh Hiền, hai người này đều không nói gì. Long Nhị quay đầu nói với người hầu: “Chuẩn bị xe ngựa!”

Thật là quá kiêu ngạo!

Khâu Nhược Minh lén nhìn Vân Thanh Hiền. Vân Thanh Hiền xanh mặt, không nói gì từ đầu đến cuối.

Long Nhị dẫn Cư Mộc Nhi ngồi trên xe ngựa của Long phủ. Con ngựa tung vó, đưa bọn họ đến phủ nha.

Dọc đường đi, Cư Mộc Nhi không biết nói gì mới phải, chỉ siết chặt tay Long Nhị. Nàng căng thẳng đến độ tim đập loạn xạ, nhưng đầu óc vẫn nhanh chóng suy nghĩ lại một lượt.

Tại sao muốn vu cáo nàng?

Tại sao muốn nhắc lại vụ án lớn của mấy năm trước? Nói đến cầm phổ, rõ ràng là nói đến vụ án của Sử Trạch Xuân, vì sao?

Cư Mộc Nhi nhắm mắt. Nàng không thể khai ra Lâm Duyệt Dao, khai ra những người ở thôn Mai Lâm, càng không thể nói về Huyền Sơn, nàng không thể nói gì hết. Không thể làm hại những người khác.

“Tướng công.” Cư Mộc Nhi buông bàn tay đầy mồ hôi của mình khỏi tay Long Nhị.

“Ừ.” Long Nhị cũng không nói gì trên đường đi, chỉ suy nghĩ về vụ án.

“Chàng cũng nghĩ giống ta, đúng không? Hai kẻ kia bị sai khiến, sợ là mọi lời khai đều phải cẩn trọng. Anh ta muốn xem chúng ta biết được gì trong vụ án đó, đúng không?”

“Mộc nhi. Sẽ có cách.”

Cư Mộc Nhi gật đầu, hít sâu một hơi: “Ta sẽ không nói gì hết. Chắc chắn phải ngồi tù rồi. Nhưng chuyện lớn, sẽ không kết án quá nhanh. Tướng công, chàng đừng vội, chúng ta suy nghĩ lại một chút. Có thời gian suy nghĩ, chắc chắn sẽ có cách.”

Long Nhị không nói chuyện, chỉ ôm nàng vào lòng.

Tất cả đều diễn ra như Cư Mộc Nhi nghĩ. Bọn họ vào trong phủ nha, vào công đường trả lời thẩm vấn. Lời khai của hai tên cướp rất rõ ràng hợp lý, kể cả việc Cư Mộc Nhi tìm ra bọn chúng thế nào, giao dịch ở đâu, vì sao chúng theo dõi được việc Cư Mộc Nhi và Lâm Duyệt Dao cãi nhau, không để lộ một kẽ hở.

Cư Mộc Nhi chỉ kêu oan, phủ nhận lời khai của bọn cướp. Nàng chỉ chắc chắn rằng hôm đó đang ngủ thì có người đánh lén, vì thế phải tự bảo vệ bản thân, bỏ chạy trối chết.

Khâu Nhược Minh lại hỏi đến chuyện cầm phổ. Quả nhiên là liên quan đến cầm phổ và vụ án mấy năm trước về nhà Sử Thượng thư Sử Trạch Xuân. Cư Mộc Nhi và Sư Bá Âm đều là người chơi cầm, lúc đầu Nhã Lê Lệ đại nhân của Tây Mẫn quốc cũng nhắc đến nàng, Sư Bá Âm cũng công nhận nàng, vậy Cư Mộc Nhi có quen Sư Bá Âm không?

Cư Mộc Nhi không trả lời được.

Mà hai tên cướp này, khi nghe được Cư Mộc Nhi và Lâm Duyệt Dao cãi nhau thì Lâm Duyệt Dao lại mắng chửi Cư Mộc Nhi là đồng lõa, cùng một giuộc với hung thủ. Cư Mộc Nhi nói tuyệt đối không có việc này.

Hai bên giằng co mãi, không đưa ra được kết luận. Nhưng về bề mặt, nếu Cư Mộc Nhi không liên quan đến vụ án ở quán rượu thì cũng liên quan đến vụ án giết người ở nhà Sử Trạch Xuân mấy năm trước. Khâu Nhược Minh cảm thấy khó xử. Ông ta nhìn Vân Thanh Hiền, tuyên bố cứ giam Cư Mộc Nhi vào tù tạm thời, tiếp tục hỏi cung sau.

Trên công đường, không ai nói gì. Long Nhị không hề mở miệng, không cãi lại cho Cư Mộc Nhi. Hắn chỉ nhìn Vân Thanh Hiền chằm chằm, Vân Thanh Hiền lại nhìn Cư Mộc Nhi chằm chằm.

Người tập trung phá án có lẽ chỉ có mỗi Khâu Nhược Minh.

Sau khi ông tuyên bố phải bắt giam Cư Mộc Nhi, lúc lâu sau Long Nhị mới kéo Cư Mộc Nhi, nói phải đi xem phòng giam trước.

Xem? Phòng giam thì có cái gì mà xem?

Có điều Vân Thanh Hiền không phản đối, Khâu Nhược Minh đương nhiên cũng không phản đối. Mọi người cũng vào phòng giam “XEM”.

Thật ra Khâu Nhược Minh cũng chăm nom cho Cư Mộc Nhi, để nàng được ngồi một gian riêng, có cửa sổ, thông thoáng, cũng khá sạch sẽ so với điều kiện trong tù.

Nhưng Long Nhị không hài lòng. Hắn vẫy tay. Người của Long gia bắt đầu làm việc, lau sạch sàn nhà, thay đệm giường mới, mang chăn mới vào, sau đó chống chân giường, phủ màn cho giường. Còn để một bình phong, một chậu tắm. Hai bên có hai móc treo nhỏ, có bồn tiểu, có đồ rửa mặt đầy đủ.

Khâu Nhược Minh nhân lúc này mà nhìn Vân Thanh Hiền. Vân Thanh Hiền xanh mặt nhìn nhưng vẫn không nói gì. Hắn không nói, Khâu Nhược Minh cũng không ngăn, đi cùng Long gia.

Sau khi dọn dẹp thu xếp, dù phòng giam hơi nhỏ nhưng nhìn cũng rất đầy đủ. Long Nhị đưa Cư Mộc Nhi vào, đưa nàng đi sờ soạng xem cách bài trí, sau đó lại nói với Khâu Nhược Minh: “Mộc nhi không khỏe, phải uống thuốc điều dưỡng dài lâu. Nhà ta sẽ đưa thuốc đến cho nàng đúng giờ. Còn có ba bữa ăn uống, nhà ta cũng sẽ tự chuẩn bị, đại nhân chỉ cần tập trung tra án, sớm điều tra ra sự thật, không cần để tâm đến việc vặt này.”

Khâu Nhược Minh căng mặt. Ông chưa kịp nói, Long Nhị lại nói: “Ta sợ Mộc nhi nhà ta bị hạ độc chết.” Nói lời này thì liếc Vân Thanh Hiền. Vân Thanh Hiền không thèm để ý đến hắn.

Long Nhị cũng kệ, quay sang nói với Cư Mộc Nhi: “Nàng đừng sợ, tối nay ta qua đây với nàng.”

Cư Mộc Nhi cắn môi, bối rối gật đầu. Nàng đã nghĩ ra nhiều hoàn cảnh, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được nếm mùi lao tù. Hết đường chối cãi, không biết làm sao, xung quanh là ai, nàng rất sợ.

Nàng ngồi bên giường, cầm chặt tay Long Nhị.

Giờ Vân Thanh Hiền mới mở miệng: “Đây là lao ngục, là nơi giam giữ phạm nhân. Long Nhị gia cho rằng đây là biệt viện nhà mình, muốn ở là ở?”

Long Nhị lạnh lùng cười, vỗ vỗ tay Cư Mộc Nhi, thả tay nàng. Sau đó, hắn quay người, không nói lời nào, vung nắm đấm, đấm thẳng vào mặt Vân Thanh Hiền.

Vân Thanh Hiền nghiêng người tránh được. Long Nhị cũng không đánh thêm, vung tay đấm nát cánh cửa đại lao. Không ai lường được hắn sẽ có hành động như vậy, tất cả đều giật mình, chỉ thấy Long Nhị đã xoa xoa hai tay, quay sang nói Khâu Nhược Minh: “Ta tấn công mệnh quan triều đình, lại làm loạn nhà tù của phủ nha, thế nào cũng phải xử giam để khiển trách nhỉ?”

Khâu Nhược Minh không nhìn sắc mặt Vân Thanh Hiền nữa, chỉ nói: “Nhị gia nghỉ sớm một chút đi.” Sau đó, ông ta dặn dò ngục tốt trông coi rồi đi ra.

Vân Thanh Hiền chưa đi. Anh ta trừng mắt nhìn Long Nhị, Long Nhị cũng nhìn anh ta chăm chú. Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Vân Thanh Hiền quay đi. Đến cửa lao, anh ta nghe tiếng Cư Mộc Nhi khẽ hỏi Long Nhị: “Sao thế?” Long Nhị chỉ đáp: “Không sao cả, Vân đại nhân và ta nhìn nhau thôi. Anh ta nghĩ ta sẽ vui mừng khi thấy anh ta, hóa ra lại không phải.”

Vân Thanh Hiền nghe mà phải dừng bước, suýt thì cắn đứt lưỡi. Hoàn cảnh này mà hắn vẫn đùa cợt được.

Vân Thanh Hiền về Hình bộ, ngồi đọc hồ sơ của Cư Mộc Nhi, cả đêm không về nhà.

Long Nhị và Cư Mộc Nhi ở trong lao ngục, chen chúc trên chiếc giường nhỏ. Cư Mộc Nhi chỉ sợ tai vách mạch rừng, không dám thảo luận gì với Long Nhị. Long Nhị lại bảo nàng nên yên tâm, ngủ cho ngon. Hắn nói ban ngày hắn phải đi làm việc, cho người ở lại bên nàng, nhưng chắc chắn buổi tối hắn sẽ ở lại đây. Nói chung hắn tuyệt đối không để nàng lạc lõng, nàng đừng hoảng sợ.

Mà đêm đó, một người khác lại bận rộn.

Lý Kha dẫn người đến quán rượu, thông báo lại tình hình cho Cư phụ. Dù sao cũng không giấu được chuyện này, thay vì để ông nghe tin tức đồn đại ngoài kia, tốt nhất cứ nói trước cho thỏa đáng. Lý Kha nói xong mọi chuyện, Cư phụ tuy sợ hãi nhưng cũng yên tâm khi nghe con rể ở bên cạnh con gái. Đêm xuống, Lý Kha nói không thể ở đây thêm, giữa ban ngày ngày mai sẽ quay lại.

Lý Kha để vài người lại quán rượu để chăm nom, còn mình thì đi Tô gia gặp Tô Tinh. Anh ta bảo Tô Tinh đi tìm Đinh Nghiên San để thông báo.

Tô Tinh nhanh chóng đến Đinh phủ.

Đinh Nghiên San nghe Tô Tinh nói có chuyện gấp nên hoảng hốt. Tô Tinh không khách sáo, hỏi thẳng: “Mộc Nhi tỷ tỷ bị phủ nha dẫn đi, là do Hình bộ. Cô có nghe được gì từ tỷ tỷ của cô không?”

Đinh Nghiên San run rẩy, túm tay Tô Tinh: “Cô kể xem đã có chuyện gì?”

Tô Tinh thuật lại hết tin tức biết được từ Lý Kha, lại nói: “Cô không biết gì hết? Vậy tìm cô cũng vô dụng.”

Đinh Nghiên San ngồi phịch xuống ghế: “Cuối cùng bọn họ cũng ra tay rồi?”

“Cô nói cái gì?”

Đinh Nghiên San tỉnh lại, cố gắng bình tĩnh, nói với Tô Tinh: “Không có gì. Ta biết nên lo liệu thế nào. Cô về trước đi, để ta đi tìm hiểu, có thông tin gì ta sẽ nói với cô.”

Tô Tinh đi, Đinh Nghiên San gọi kiệu đến thẳng Vân phủ trong đêm khuya.

Đinh Nghiên Hương thấy Vân Thanh Hiền muộn rồi còn chưa về thì không vui. Cô ta thấy anh ta mệt mỏi nên cố ý đun canh bổ cho anh ta, kết quả hôm nay anh ta không về nhà ngủ, chẳng thấy bóng người.

Đinh Nghiên San đến. Hai tỷ muội không thân thiết trò chuyện như trước, hai người ngồi hai bên bàn, yên tĩnh không nói gì.

Đinh Nghiên San nói: “Hôm nay muội đã gặp bố.”

Đinh Nghiên Hương khép mắt không hé môi.

Đinh Nghiên San nói: “Muội hỏi ông có phải ông gây ra chuyện ta bị bắt cóc trên núi hay không?”

Lông mi Đinh Nghiên Hương rung rung. Cô ta ngước mắt lên.

Đinh Nghiên San nhìn cô ta chằm chằm: “Ông nói là không phải.”

Đinh Nghiên Hương lẳng lặng nhìn cô ta, vẫn không nói gì.

“Ta hỏi ông ấy, lúc ta bị hai tên cầm đầu đó bắt, có hai kẻ giả dạng quan sai đến mang tên cầm đầu kia đi. Liệu hai kẻ đó có phải thủ hạ của ông không?”

Đinh Nghiên Hương cười nhạt: “Ông ta nói không phải?”

Đinh Nghiên San gật đầu: “Đúng, ông nói không phải.”

Đinh Nghiên Hương vẫn cười nhạt: “Có một số việc ta chưa từng kể cho muội. Trước đây, muội còn nhỏ, ta cũng mới chỉ mười bốn mười lăm. Hôm đó, phụ thân mở tiệc mời khách, một vị quan cùng phe với ông ta đã uống rượu, gặp ta ở hậu viện thì định giở trò xấu xa. Ta liều mạng giãy dụa, gào thét, nhưng ta chỉ là một cô gái yếu đuối trói gà không chặt, hắn đánh ta, suýt thì thực hiện được. Nhưng sau đó ta được cứu. Ta cho rằng bố sẽ che chở cho ta, nhưng muội biết ông ta đã làm gì không?”

Đinh Nghiên San ngẩn người, lắc đầu.

“Ông ta nói không có việc gì. Ông ta dẫn người kia đi uống rượu tiếp, còn cho người đưa kẻ đó về phủ. Sau đó ông ta về ngủ ngon lành, không hỏi thăm ta một lời nào. Sau đó, ông ta tiếp tục làm việc, tiếp tục tầm hoan, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

Đinh Nghiên San nhìn gương mặt mỉm cười của tỷ tỷ, trong lòng lạnh giá.

“Ta và muội đều do ông ta sinh ra. Ông ta có thể đối xử như thế với ta, muội cho rằng với muội sẽ khác sao?” Đinh Nghiên Hương nanh ác nói, “Muội quá ngây thơ rồi! Bố của chúng ta chỉ lo cho bản thân, không cần biết đến ai khác.”

Cô ta mắng xong, ngừng lại một chút, rồi lại nói: “Muội biết không, nếu không phải có tướng công xuất hiện, ta sẽ trở thành gì? Khi đó, chàng chỉ là một quan sai nhỏ, nhưng có lá gan chống lại quyền lực để cứu ta, dù chàng không quen biết ta. Sau này ta không dám kết hôn, ta sợ ông ta sẽ chọn kẻ xấu xa. Mà ông ta chọn một kẻ xấu xa thật, đáng tuổi ông ta. Lần này lại là tướng công cứu ta. Chàng tới thăm ta, nói chuyện hôn sự với ông ta. Khi đó, chàng đã có chút danh tiếng, tiền đồ rộng mở, ta phải may mắn mới được gả cho chàng. Muội chỉ thấy kết quả của ông ta hôm nay, muội cũng biết ông ta đã làm biết bao chuyện ác, liệu có bao nhiêu chuyện vấy lên người tướng công? Chàng chỉ chịu đựng hết. Chuyện lần này, nếu không phải tướng công vạch trần ông ta, vậy thì người chết trong tù sẽ là tướng công và thuộc hạ của chàng.”

Đinh Nghiên San không thể nói gì. Đinh Nghiên Hương vẫn nói tiếp: “Không phải tỷ tỷ và tỷ phu có lòng dạ ác độc, San nhi, chuyện gì bố cũng có thể làm, vậy mà ông ta nói ông ta không làm, muội lại tin?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.