100. Lâu rồi không gặp, Thanh Vũ.
Khi Võ Du Viễn dẫn phục binh đến, quân lính Tây Hạ tan rã ngay lập tức. Hoặc là nói, vào giây phút Cố Phù Châu ngã xuống, Tây Hạ đã không còn ý chí chiến đấu. Đã đạt được mục tiêu, quân Tây Hạ rút quân ngay. Thiết kỵ của Đại Du truy đuổi không ngừng, cả đám gϊếŧ đỏ cả mắt, bắt sống chủ tướng, tàn sát hết hàng binh.
Sau một đêm, giữa sơn cốc nhiều hơn một dòng sông máu. Cùng lúc đó, Sử Phái treo cờ lên tường thành Ung Lương. Đến lúc này, cứ điểm Ung Lương ở Tây Bắc, cuối cùng cũng quay về Đại Du.
Trong trận chiến cuối cùng, Đại Du chiếm lại được thành Ung Lương, đuổi Tây Hạ đại thương nguyên khí về biên cương phía bắc, gϊếŧ địch mấy vạn, nhưng cái giá phải trả chỉ là ba ngàn kỵ binh. Đây là một thắng lợi lớn, nhưng quân doanh Tây Bắc không thấy được niềm vui chiến thắng.
Trong gió lạnh thét gào, cờ trắng được treo lên, tiền giấy tung bay, ánh lửa phản chiếu lên những gương mặt tái nhợt bi thương của mọi người. Võ Du Viễn quỳ một ngày một đêm ở linh tiền của Cố Phù Châu, không ăn một miếng cơm, không uống một miếng nước. Cậu siết chặt đao bên hông, mắt vằn vện tia máu, ngoài tự trách, bi phẫn, càng nhiều hơn chính là sát khí. Nếu không phải Sử Phái ngăn cản, cậu đã hận không thể gϊếŧ thẳng đến nước Tây Hạ, diệt sạch một nước, lấy đầu thiên tử Tây Hạ tế vong linh của Đại tướng quân.
Bắt đầu từ giờ phút này, đây là điều sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-lan-ga-cho-in-luoi/1039085/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.