92. Chỉ còn lại trăng sáng nơi chân trời, rọi về Tây Bắc xa ngàn dặm.
Từ Quân Nguyện được mời cấp tốc vào cung còn tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn kinh thiên động địa, không ngờ chiến trận lớn ở Từ An cung, chỉ là vì tiểu Hoài vương mỉm cười với mỹ nhân đút cậu ăn quýt.
Từ Quân Nguyện vạch mi mắt của Tiêu Ly, nhìn đi nhìn lại mấy lần, rồi nhìn Lâm Thanh Vũ một cái đầy ẩn ý.
Thái hậu thúc giục: "Quốc sư, Ly nhi đã lớn vậy rồi, ngoại trừ lúc vừa sinh ra đã khóc, thì sau đó gần như không có biểu hiện gì nữa cả. Bây giờ nó có thể cười, có phải chứng tỏ chứng mất hồn sắp khỏi rồi không?"
Từ Quân Nguyện trầm ngâm: "Chưa hẳn là vậy."
Chưa hẳn nghĩa là còn có thể, Thái hậu không nhịn được đỏ hoe hai mắt, run giọng: "Nói vậy, bệnh của Ly nhi vẫn còn hy vọng chữa khỏi?"
"Tuy hồn phách của Vương gia rời thể, nhưng cũng có một phần tàn hồn còn ở lại trong cơ thể, để bảo vệ cơ thể này. Đã là tàn hồn, biết khóc biết cười là rất bình thường, điều này cũng không giải thích được gì cả."
Thái hậu không có ý định chịu thua: "Nhưng, đó giờ Ly nhi chưa từng cười, vì sao bây giờ lại cười."
Từ Quân Nguyện hỏi Tú Kiều ma ma: "Ngươi vừa nói, Vương gia cười với Lâm thái y?"
Tú Kiều ma ma gật đầu không ngừng: "Lâm thái ý đút cho Vương gia một múi quýt, thế là Vương gia cười."
"Vậy cái này." Từ Quân Nguyện cười tủm tỉm, "Có thể thấy, Vương gia thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-lan-ga-cho-in-luoi/1039077/chuong-092.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.