64. Con người sống là vì cái gì, đương nhiên là vì để cưới vợ đẹp rồi.
Cuối cùng Hoàng đế vẫn cắn răng đồng ý cuộc hôn nhân của Cố Phù Châu và Lâm Thanh Vũ. Tây Bắc lại hỗn loạn, lão nhất định phải trấn an được Cố Phù Châu. Hơn nữa, Từ Quân Nguyện cũng đã nói hôn sự của hai người là điềm lành xuất hiện. Vì đại cục, lão chỉ có thể đè lại ham muốn ích kỷ của bản thân. Lão là vua của một nước, giang sơn mỹ nhân bên nào nặng bên nào nhẹ, lão vẫn phân biệt được.
Hoàng đế chỉ ngầm đồng ý, vẫn chưa tứ hôn, nhưng lão thả lời: Vì nam thê là vợ của người, nên không thể vào triều làm quan.
Cố Phù Châu nghe vậy thì muốn tìm Hoàng đế để lý luận. Lâm Thanh Vũ lại ngăn hắn: "Yên tâm, Hoàng đế sẽ sớm mời ta về."
Cố Phù Châu ra vẻ phàn nàn: "Thầy lang Lâm làm chuyện xấu lại không rủ ta theo."
Lâm Thanh Vũ nói: "Đây cũng đâu tính là chuyện xấu."
Hôm Lâm Thanh Vũ rời cung, đại đa số đồng liêu trong Thái y viện đều thờ ơ lạnh nhạt, ngoại trừ Hồ Cát tiễn y ra ngoài, còn có Chử Chính Đức cũng đến tiễn.
Ông già này vẫn làm vẻ mặt phụng phịu, giọng điệu nói chuyện cũng quái gở: "Nói gả là gả, ngươi có xứng với tài năng của bản thân hay không?"
Lâm Thanh Vũ bình tĩnh như không: "Bởi vì có tài, thỉnh thoảng chậm một chút cũng không sao."
Chử Chính Đức nghẹn lại, tức muốn hộc máu: "Đi nhanh đi nhanh đi, thấy ngươi là thấy xui xẻo."
Lâm Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-lan-ga-cho-in-luoi/1039049/chuong-064.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.