Bóng đêm bao phủ, Hoàn nương cũng hơi kiệt sức. Tạ Liên bèn cho cô ngủ sớm, chính mình ngồi ngay bên cạnh.
Vốn là Tạ Thanh Như về nhà thăm cha mẹ, tiếp đó Hoàn nương mới sinh nở. Tư Mã Dục lại mang theo A Ly đến chung vui, đám hộ vệ bên kia cũng rất tháo vát, nguyên cả ngày nay không có giờ phút nào Tạ Liên được rảnh rỗi. Đến giờ này cả người đều đã mệt nhừ. Chỉ là sự vui sướng vì vừa được làm cha còn chưa tan hết, nhất thời chưa thấy buồn ngủ.
Hoàn nương lại thương tiếc anh, cũng thúc giục anh trở về ngủ.
Tạ Liên chỉ khẽ nói: “Không vội, ta đợi nàng ngủ rồi sẽ quay về”.
Gương mặt Hoàn nương hơi hơi ngượng ngùng, cười nói: “Chàng nói như vậy, càng làm thiếp vui mừng đến không ngủ được luôn ấy chứ”. Nhưng vẫn nói thêm, “Sớm về nghỉ ngơi đi. Thiếp không cần chàng phải gác đêm”.
Tạ Liên gật đầu, vẫn không hề động đậy.
Hoàn nương như nghĩ tới chuyện gì, lại từ dưới gối lấy ra một hộp nước sơn nhỏ, giao cho Tạ Liên, “giữ lấy đi, khi nào về rồi hãy xem”.
Tạ Liên nhận lấy, tùy ý để một bên, nói: “Nhớ rồi. Nàng cứ ngủ đi, mệt mỏi cả ngày rồi còn gì”.
Hoàn nương nhắm mắt lại, khóe môi còn vươn ý cười. Mà hiện tại mọi tâm sự lo lắng đều đã buông xuống, toàn thân mệt mỏi vô cùng, chỉ một lát sau, liền ngủ say.
Tạ Liên ngồi cạnh cô trong chốc lát, nghe thấy hơi thở ổn định của cô, mới giơ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-lan-di-thi-thai-tu-phi/1916800/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.