Edit: Mì Xào.
——ooOoo——
Thái Phó nói là ông đã “tận mắt nhìn thấy”, việc này đến tám chín phần là có khả năng.
Tư Mã Dục nghe xong các giai thoại của các bậc tiền bối đi trước đã gian nan giữ gìn bờ cõi như thế nào, đến cuối cùng nhớ kỹ nhất, lại chính là ba nữ nhân đã bất ngờ mất đi hoặc là thần ẩn. Bản thân anh cũng hiểu được chuyện này quá vô lý.
Nhưng những chuyện truyền kỳ chính là so sánh với chính sử lại đan xen vào vài cảnh hấp dẫn, chuyện này chắc hẳn không khác là bao.
Khi Tư Mã Dục trở lại Đông cung, A Ly đang ngồi trước cửa sổ viết chữ, ngoài khung cửa sổ trúc xanh hàng hàng, cảnh sắc thanh tịnh. Chính cô cũng đang mặc trang phục màu xanh. Ống tay áo rộng rãi, lo sợ dính phải mực, bèn dùng tay trái nắm gọn. Nửa cổ tay trắng nõn lộ ra, ngọc bút đen huyền, dung mạo kia thanh tao lại thoát tục, tách rời trần thế, nếu nói là u lan ám hương, bóng hoa in nơi đáy nước cũng không ngoa.
Tâm lý Tư Mã Dục vẫn còn hơi bần thần. Nghĩ đến mấy đời tổ tiên nữ tử của anh đã liều mình đẫm máu vì giang sơn nhưng lại không được chết lão, liền cảm thấy may mắn —- nhỡ may anh cũng giống như Hiếu Trang Hoàng đế hèn nhát bỉ ổi, hoặc là như Hiếu Trinh Hoàng Thượng nhu nhược, e là A Ly cũng sẽ không đủ mạnh mẽ để nổi dậy.
Cho nên là, tính tình ngây thơ của A Ly lúc này, ngược lại anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-lan-di-thi-thai-tu-phi/1916789/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.