Chương trước
Chương sau
A Ly đầu tiên không cảm thấy gì, đang suy nghĩ làm thế nào để chạy thật nhanh đến chỗ con cá kia lóc hết thịt và nướng trên lửa, để hai người bổ sung năng lượng.

Nhưng bỗng nhiên bị Tư Mã Dục ôm lấy, ngực anh truyền lại tiếng tim đập nặng nề, nước mắt không hiểu tại sao tuôn rơi ồ ạc.

Cô cố gắng nhịn nó xuống, cuối cùng không nhịn được òa khóc: “Chàng… chàng làm ta sợ chết đi được, làm ta sợ muốn chết, chàng làm ta sợ muốn chết…”.

Toàn bộ sự bình tĩnh, nhanh nhẹn trước kia bỗng biến mất đâu không biết, giờ cô nói năng lộn xộn giơ tay đập trên người anh. Lại nhớ đến một loạt hành động của anh, nhớ đến lúc ấy trái tim có cảm giác như ngừng đập, uất ức không thể nói ra lời: “Nhảy xuống để làm gì vậy hả, nhỡ may chết chìm….. thì làm sao bây giờ……”.

Nói xong chữ “chết”, mọi khí lực lúc này rốt cục đã được dùng hết, đành co lại trong lòng anh, ấm ức khóc thút thít sau đó òa lên khóc nức nở.

Tư Mã Dục không ngờ tới cô lại phản ứng kịch liệt như vậy. Thời điểm mà anh ôm cô vào lòng, bất cứ cái gì đều không nghĩ tới, chỉ là tận mắt nhìn thấy cô còn sống sờ sờ trước mặt, theo bản năng liền ôm chặt. Rồi khi bị cô đấm, tuy nó nhẹ hều như là gãi ngứa, nhưng anh vẫn thấy tay chân luống cuống, đành suy nghĩ nên nói chuyện gì để vừa trấn an được cô lại vừa có thể làm cho bản thân mình trông lịch lãm một chút. Nhưng đợi mãi đến khi A Ly thương tâm vô độ co rút trong lòng anh khóc lóc rấm rức, những suy nghĩ nhân cơ hội để tăng thêm hảo cảm cùng tâm tư cẩn thận cũng đều tan thành mây khói.

Anh chỉ có thể thành thành thật thật ôm lấy cô, vụng về an ủi, “Bây giờ thấy khỏe lắm. Không phải đã không có việc gì sao? Đừng khóc nữa mà, đừng khóc nữa”.

“Còn nữa, sau này không được phép tái phạm nữa!”.

“Được được, đều nghe nàng hết”. Qua một hồi lâu, lại cảm thấy có phần không thích hợp, “Rõ ràng là nàng sai trước…” Nói xong liền có một sự tức giận nho nhỏ, thấp giọng oán hận, “Còn có thể bị cá nó lôi đi, nàng…..” đã ngốc đạt đến trình độ vô đối rồi.

…… Lại chọn trúng ngày tân hôn của Tạ Liên nữa chứ.

A Ly: Ờ ha……..

“đó là một con cá thật là to”. Rồi chạy thật nhanh ôm con cá đó lại đây, “đây mới được gọi là đầu đuôi như nhau, thật là thô kệch”.

— Còn chưa biết đến khi nào mới có thể thoát hiểm. Ban đêm, không dễ dàng gì tìm được đồ ăn, A Ly dùng một tảng đá nện thật mạnh xuống trân con cá kia cho bong thịt ra rồi lấy. Tính mạng này xíu chút nữa đã bị nó cướp đi, nên cú đập không có chút lưu tình. Bởi vì vội vã rời khỏi, đi đứng liêu xiêu vì mất thể lực, máu tươi bắn trên mặt mình cũng không hề hay biết, quả thực có thể so sánh với hình ảnh tên giết người biến thái. Cộng với đêm mưa gió tối tăm, Tư Mã Dục ngồi một bên nhìn bỗng cảm thấy rét run.

Vậy mà còn cố tình mở to đôi mắt đen láy vô tội vạ, nhìn anh đầy vẻ mong chờ, Tư Mã Dục chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Giơ tay vuốt ve đầu cô, “lớn thật đó, chả trách có thể câu cả nàng xuống nước”.

“Vì bình thường ta câu cá khá may mắn”. A Ly thích ý khoe khoan, “Hừm, …….ờ, ngay lần đầu thả câu cơ, quên móc mồi câu, vậy mà có thể câu được một con cua to ơi là to”.

“Ồ, thật là lợi hại”. Cô niềm nở giải thích, Tư Mã Dục cũng có chút cảm giác hứng khởi nho nhỏ. Cũng không quên quan sát toàn thân cô, nhìn xuống đôi chân đi đứng không được linh hoạt mấy, liền giơ tay kéo tà váy ướt sũng của cô lên. Nhìn thấy vết xanh tím trên mắt cá chân cô, sự hứng khởi nho nhỏ vừa rồi tan biến không còn một chút.

Ấn nhẹ lên chỗ sưng phù trên mắt cá chân của cô, nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?”.

A Ly gật gật đầu, lại nói: “có cảm giác không nghiêm trọng lắm, để ý vài ngày là tốt lên thôi mà. Lúc đó có một lớp váy tương đối dày bị nhét vào, nên không trói chặt lắm”.

Tư Mã Dục tự trách mình, lặng lẽ không nói gì. Ôm gọn đôi chân cô, rồi thay cô xoa nắn.

A Ly líu ríu muốn thương lượng, “À,….. Để ta đi nấu chút canh cá trước có được không? Đói lắm rồi”.

Mặc dù trời đã vào giữa Thu, nhưng ban đêm cũng hơi se lạnh. Vào đêm trời mưa gió như thế này, so với những ngày thường sẽ lạnh hơn. Căn nhà gỗ đã lâu không được tu sữa, chỉ miễn cưỡng che gió đụt mưa. Cả hai đều đã ướt sũng, tất cả khí lực đều đã tiêu hao hết dưới nước, phải trải qua một đêm ở đây, không bị đông thành đá thì cũng sẽ bị bệnh. Vậy nên cần phải bổ sung năng lượng.

“Để ta nấu cho”. Tư Mã Dục xung phong nhận việc.

“…… nhưng e là chàng nấu thì không ăn được”.

Tư Mã Dục: …… nhiều khuyết điểm đáng ghét vậy đó!

Nhưng mà lúc A Ly nêm nếm gia vị, hương vị thơm lừng của thức ăn lan tỏa ra tới tận cửa, thơm ngào ngạt vị cá, anh cảm thấy thế là đủ rồi.

Hai người dùng chung một chén gỗ, anh một miếng cô một miếng, chia sẻ thức ăn cho nhau.

Bên ngoài mưa vẫn ầm ĩ, nhìn từ cửa sổ ra ngoài, chỉ thấy một khoảng không tối tăm. Đất trời tựa như một mảnh hư không, nổi bật lên một căn nhà gỗ nhỏ ấm áp.

Bên trong căn nhà gỗ khói lửa bập bùng. Lúc đầu khói ám dày đặc, đến giờ này chỉ còn một ngọn lửa sáng ngời và ấm áp. Từng ngọn lửa bập bùng nhảy múa soi sáng khung cảnh tối đen, chiếu vào đôi mắt chính là những đóm lửa ngời sáng. Ánh sáng kia thật dịu dàng, và cũng đầy ôn nhu.

Lúc này, tiếng mưa rơi ngoài kia đã không còn tồn tại.

Sau khi ăn no nê, không có gì giải khuây nên không tránh khỏi con người hay suy nghĩ vẩn vơ. Giữa khoảnh khắc trầm ngâm, một vài chuyện sẽ phát triển không ngờ, đó là điều hiển nhiên.

A Ly mặt mũi đỏ lựng, không chịu được bèn ôm chặt hai đầu gối rồi cúi mặt xuống.

Đang trong lúc không nghĩ ra được cách nào để phá vỡ sự yên tĩnh mờ ám này. Bỗng nhiên chóp mũi ngứa ngáy, liền “hắt xì” một hơi.

Tư Mã Dục: ……

Anh chạm vào cánh tay của A Ly, quả nhiên nó rất lạnh —– trước khi anh nhảy xuống nước, tất cả áo ngoài đều cởi ra, trên người chỉ thừa ra một cái quần. Là do cơ thể mạnh khỏe bẩm sinh, nên không hề cảm thấy lạnh. Nhìn quần áo trên người A Ly đã ướt hết cả, mới nói: “Cởi quần áo ra đi, để ta hong khô một lúc”.

A Ly:……

Không có gì quá khó khăn, cô cởi áo khoát ra, đưa cho Tư Mã Dục. Nhất thời Tư Mã Dục ngây người, quên mất phải nhận nó. A Ly cúi đầu nhìn theo ánh mắt của anh, thì thấy lớp áo bên trong cũng đã ướt sũng, dính sát vào trên ngực. Mặt lại đỏ như gấc. Vóc người cô không quá mảnh dẻ, nên hiện tại quần áo bám vào người đã miêu tả hoàn toàn khuôn ngực đầy đặn, trọn vẹn đường cong yểu điệu trên cơ thể không thể che giấu. Vội vàng giơ hai tay lên che, lộ ra toàn bộ cánh tay cùng bả vai, trắng nõn mướt mát, lại càng gợi cảm hơn.

Giơ một tay ra kéo lấy áo khoát ném lên mặt Tư Mã Dục. Rồi quay lưng bỏ đi.

Tư Mã Dục giấu đầu hở đuôi ho khan hai tiếng, sau một lúc khá lâu mới chịu dời ánh mắt từ nơi trắng nõn đẫy đà kia sang chỗ khác. Đỏ bừng mặt, nhặt lấy nhánh cây rồi treo áo khoát lên, hong nó trên đám lửa.

Từ bên kia A Ly lại hắt hơi hai cái.

Tư Mã Dục không nhịn được cười xòa, gọi: “A Ly…..”

A Ly quay lại, mắt long lên trừng anh. Tư Mã Dục làm như không biết, vỗ vỗ vào đầu gối của mình, cười nói: “Đến đây ngồi đi. Cơ thể ta ấm lắm, lại đang ngồi cạnh bếp lửa nữa đó”.

A Ly:……

Chỉ là ngồi thôi mà, có gì đâu mà sợ.

Hai người liền ngồi kề bên nhau.

Tư Mã Dục giúp cô hong khô quần áo. Người anh cởi trần, lại nóng hừng hực. A Ly thì lạnh vô cùng, không chịu được nữa đành ôm chầm cánh tay của anh rồi tựa vào, dần dần cơ thể cũng nhích vào gần hơn.

Tư Mã Dục cảm thấy hết sức buồn cười. Mặt A Ly lại đỏ như gấc, đang muốn rời ra, đã bị anh tóm gọn và ôm chặt: “Dựa sát vào. Người nàng lạnh hơn băng tuyết luôn rồi đó”.

“Chàng không thấy lạnh à?”.

Anh cười, “Không thấy lạnh. Những lúc luyện kiếm vào mùa Đông, ta đều lấy nước lạnh để tắm. Nhờ thế gió và mưa chỉ là chuyện nhỏ, thổi không nổi ta đâu”.

A Ly 囧, “Đừng, đừng có nói bình thường chỉ tắm nước lạnh thôi nha”.

Tư Mã Dục im lặng một chốc, vẫn thẳng thắn thừa nhận, “Là trước đây thấy Tạ Liên tắm như thế, nên mới cảm thấy, hắn có thể chịu được thì ta cũng có thể. Sau này lại thành thói quen, không dùng nước lạnh để tắm thì thấy khó chịu”.

Vẫn là bản tính hiếu thắng, thích ganh đua của thiếu niên.

A Ly cười nói: “Chàng vừa nói ta mới nhớ ra, mùa Đông năm trước, bỗng dưng A Diễm cũng dùng nước lạnh trong viện để tắm, kết quả đã bị bỏng lạnh, làm ta và a nương đau lòng không chịu được. Thật không hiểu nổi các người nữa rồi, hà cớ gì cứ muốn làm khổ mình như vậy ha”.

Cô nói thẳng. Tư Mã Dục cũng nhận ra, lòng dạ mình cũng quá  hẹp hòi rồi. Liền cười rộ lên, “A ha……. Thực ra cũng không tính là cực khổ gì, vẫn thấy nó tốt mà. Không tin thì nàng sờ cánh tay ta này —–” Anh cố lấy gân để tạo ra cơ bắp tiện khoe mẽ.

Thân thể thiếu niên to lớn đều đặn, những đường cong cơ bắp nở nang thật thích mắt, da thịt rõ ràng, nhưng không hề gợi lên cảm giác thô lậu. Ngay cả khi lấy gân nhìn vào cũng hơi có cảm giác tao nhã, sờ thật săn chắc. Bất luận là hình thể lẫn sức mạnh, đêu rất đáng tán dương.

A Ly giơ tay ra nhéo, “Ừm, sờ rồi nè”.

“Có phải rất rắn chắc hay không?”.

Anh cứ như là một thiếu niên đang ra sức lấy lòng chìu chuộng người yêu, mặt mày tươi rói, ngoác miệng cười lộ ra cả răng nanh.

“……..” không ngoài suy đoán của anh, A Ly bật cười, “Ồ, rắn chắc thật nha, cứng như đá luôn đó”. Nhưng còn muốn đùa dai, “Còn có thể dùng để đập nát vỏ hạch đào nữa kìa”.

“Oái…… cái, cái này đại khái không thể được. Tuy nhiên có thể giúp nàng đập, đập đến một trăm cái vẫn không vấn đề gì”. Anh nổi lên đắc ý, mặt mày hớn hở nói cười, “Nàng sẽ thấy nghiện luôn cho coi, ta còn có thể uốn cong được nhánh hạch đào, hai đầu có thể chạm nhau nữa đó”. Rồi dùng tay làm ví dụ, “làm được trong một lần luôn nha”.

A Ly cười đến sắp ngất, “Ừ, chàng thật sự rất lợi hại”.

Tóc cô cứ cò cọ vào dưới cằm anh, ngứa ngáy. Lại còn ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt sáng như sao. Đã không còn vẻ ngượng ngùng lúc trước nữa.

Niềm hào hứng tột cùng trong đôi mắt Tư Mã Dục lúc nãy cũng theo đó mà dần dịu xuống, biến thành một bầu trời đêm sâu thẳm. Anh càng lúc càng nghiêng thân người về đằng trước, muốn chặt chẽ bao lấy cơ thể cô, cọ cọ bên tai của cô, “Ừm….. à thì, nàng đã thấy thích ta chút nào chưa?”.

A Ly còn chưa thoát ra khỏi không khí vui vẻ lúc trước, cười cười một cách vô tư nhìn anh.

Nhưng sự vô tư đó không thể giữ được lâu.

Hành động của anh thì như một con mèo mặt dày làm nũng, nhưng lại dùng âm thanh trầm thấp kia để nói. Những rung động trong khuôn ngực của anh truyền lên cô, khiến cô run rẩy.

Cánh tay cô kề sát cánh tay anh, chân đan xen vào chân. Lưng thì tựa sát vào khuôn ngực anh. Cả người cô đều nằm gọn trong vòng tay anh, tiếng tim đập nặng nề của anh cùng của cô như đập cùng một âm điệu. Khi anh cúi đầu cọ vào cổ cô, hơi thở nóng ấm cứ lượn lờ trên vành tai, không cần giải thích rõ ràng, đó chính là một loại thân mật khắn khít tột cùng.

Bản thân cô trong tư thế này cũng có cảm giác đang bị chiếm giữ.

A Ly cảm thấy không được ổn.

Đây chính là lần thi thứ hai. Anh không thể nhớ, nên cả người anh đều tự nhiên mà toát ra vẻ ngây thơ. Nhưng cô lại nhớ rất rõ.

Cô im thin thít.

Tư Mã Dục thít chặt hai cánh tay lại, bao bọc lấy cô, rồi nói thêm, “Lần trước nàng đã hỏi ta, nếu như ta gặp được người khác nữa, thì còn có thể thích nàng nữa hay không”. Anh dừng lại một chút, nói: “Ta chưa từng nghĩ tới việc sẽ gặp gỡ ai khác, nên không biết trước được. Nhưng ta cảm thấy là sẽ không có. Ta sẽ không thích người nào nữa, chỉ thích nàng thôi. Chính là cảm giác đã chờ đợi từ rất lâu. Thế nên lần gặp đầu tiên đó, đã không thể rời mắt được. Cảm giác này, so với cảm giác nhìn những người khác thì không giống. Cho nên nàng đừng lo lắng nữa”.

A Ly im lặng không nói —- cô cảm thấy thật ra đáp án này từ lâu đã không còn quan trọng.

Mẹ cô nói rất đúng, trên đời này nào có cái chuyện vô duyên vô cớ mà thiên trường địa cửu. Tình cảm đều phải được kinh doanh. Đã kinh doanh, là phải xác định dài lâu. Kinh doanh không tốt, lập tức sẽ có người đến thọc gậy bánh xe, sớm hay muộn tình cảm đó cũng sẽ mất đi.

Tư Mã Dục đã vì cô mà nhảy vào cơn sóng dữ, đủ để chứng minh hiện tại anh rất thật lòng. Giây phút này, thế là quá đủ.

Tư Mã Dục nói thêm: “Ta cam đoan, nếu như nàng không thích, ta sẽ không liếc nhìn bất cứ người nào bên ngoài nữa. Nếu nàng còn chưa yên tâm, khi nào trở về ta lập tức nói với mẫu hậu, từ nay về sau Đông cung không cho người ngoài tiến vào nửa bước, được không?”.

A Ly vội vàng lắc đầu, “Không cần đâu”.

Nếu như Tư Mã Dục thực sự nói vậy với Hoàng Thượng và Hoàng hậu, tuy là cô sẽ được bảo đảm, nhưng loại chứng nhận như thượng phương bảo kiếm này cô cần để làm gì chứ? Thực lòng yêu nhau thì không nên ràng buộc về mặt này.

Huống chi Tư Mã Dục mà thực sự nói ra, trong lòng Hoàng Thượng và Hoàng hậu, chỉ e không được thoải mái.

Tư Mã Dục cũng mỉm cười nhìn cô: “Được thôi, không nói nữa. Cứ đợi đến lúc phụ hoàng và mẫu hậu ban họ cho ta, ta nói không nhận là được chứ gì”.

A Ly cũng gật đầu.

Tư Mã Dục bèn thấp giọng hỏi lần nữa: “Vậy hiện tại, nàng trả lời câu hỏi của ta được chưa nào?”.

A Ly:……

“Ta thấy hơi mệt”.

Tư Mã Dục im lặng trong chốc lát, cảm thấy không cam lòng, hôn lên vành tai của cô, rồi nói: “……. Vậy thì nàng ngủ đi”.

A Ly tựa ngay trên bờ vai của anh.

Lửa hồng bập bùng cháy, vòng tay anh thật ấm áp, thoải mái vô cùng. A Ly tựa vào vai anh, nhìn nghiêng mặt anh.

“Quần áo chắc là đã khô rồi”. Cô nói.

Tư Mã Dục buồn bực không thèm trả lời, kéo nó lại. Sờ sờ, quả nhiên đã khô rồi, liền khoát lên trên người cô, “ngủ đi”.

A Ly vẫn tiếp tục nhìn anh.

Dần dà Tư Mã Dục thấy không thể tập trung, ánh mắt không được tự nhiên mà né tránh, cô cố gắng nhìn, anh lại né tránh, rồi cố nhìn sang nữa….. Cuối cùng không thể trốn thoát. Hai người nhìn lẫn nhau. Tiếng mưa bên ngoài mỗi lúc một nhỏ, tiếng chim thú thỉnh thoảng truyền vào cũng dần mất đi, ngay cả âm thanh của ngọn lửa bập bùng gần như không còn tồn tại. Chỉ lặng lẽ nhìn nhau, mắt đối mắt, trong mắt lộ ra hào quang mềm mại sáng ngời, trong hào quang kia chính là hình ảnh của chính mình.

Bất tri bất giác đã khép chặt đôi mắt lại, trao nhau nụ hôn.

Bỏ đi những lớp áo ẩm ướt và khô ráo kia. Hai cơ thể tự nhiên quấn quýt lấy nhau. Giống như mực nước sông bỗng nhiên dậy sóng dồn dập, sự mềm mại và ấm áp tràn lan trên từng mỗi tế bào, nhấp nhô chìm nổi, khuấy động mãnh liệt, kéo dài không dứt. Hô hấp nặng nề, hít thở không thông như không đủ khao khát, đòi hỏi lẫn nhau, nuốt trọn âm thanh của nhau, khoảnh khắc thăng hoa đến như pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm.

Lúc tia sáng sớm mai chiếu vào phòng, Tư Mã Dục ngắm nhìn A Ly đang ngủ say trong lòng mình, tư duy rối loạn thở dài.

……. Nàng quả là mạnh miệng. Anh nghĩ, ườm, tuyệt đối chính là mạnh miệng. Mạnh miệng cũng là một cử chỉ đáng yêu đó nha!

A Ly vẫn chìm trong giấc mộng, trở mình, gương mặt dán lên khuôn ngực anh, có thể nghe rõ tiếng tim anh đang đập nặng nề. Vô thức mỉm cười, gắng sức ôm chặt bờ vai anh.

Tư Mã Dục cúi đầu hôn lên đôi môi cô.

Bên ngoài mưa đã tạnh, chim vui ca hát.

Tìm kiếm cả một đêm, rốt cục Vệ Lang đã tìm thấy căn phòng nhỏ giữa núi, nhìn lên ống khói còn đang tỏa ra những làn khói trắng mịt mờ.

“Là chỗ đó sao?” Anh hỏi. Cô gái đi bên cạnh dẫn đường, sắc mặt còn vương chút mệt mỏi, nhưng dung nhan vẫn rạng rỡ, xinh đẹp vô cùng. Cô ấy thở phù một hơi, lanh lợi muốn nhấc chân chạy sang phía bên kia, “Vâng, phía bên này là chỗ nước cạn. Nếu bọn họ lên bờ ở chỗ này, chắc chắn sẽ đi đến ngôi nhà gỗ bên kia để tránh mưa —– Tôi đã cố tình sơn cái ống khói kia thành màu đỏ cho nổi bật, liếc mắt một cái là nhìn thấy ngay. Chúng ta đến xem thử đi”.

Vệ Lang ngẫm nghĩ, tốt nhất là cứ ngăn bọn thị vệ lại đã, rồi nói: “Ta với cô nương cùng nhau qua đó đi”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.